Chương trước
Chương sau
Trong văn phòng ở tầng cao nhất của công ty Âu Thần, Vũ Hiên sắc mặt nghiêm trọng nhìn tài liệu trong tay báo cáo: "Lão đại, đúng như anh đoán, Lâm Quân bắt đầu ra tay với Mẫn Nguyệt. Là ông ta sai người tấn công Mẫn Nguyệt."

Nam Cung Âu Thần ngồi sau bàn làm việc, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, vẻ mặt lạnh lẽo đến đáng sợ. "Đẩy nhanh kế hoạch, tôi muốn nhanh chóng loại bỏ thế lực của ông ta. Tuyệt đối không cho ông ta cơ hội tổn thương bảo bối lần nữa!"

"Dạ, lão đại!" Vũ Hiên gật đầu hiểu rõ đang muốn đi ra ngoài nhưng lại chần chờ như có chuyện muốn nói. 

Âu Thần thấy anh chưa đi thì nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Vũ Hiên ngập ngừng, cố lấy dũng khí nói chuyện: "Lão đại, anh, cứ muốn đối xử như vậy với Mẫn Nguyệt sao? Tôi thấy cô ấy rất đau lòng. Sau khi giải quyết xong Lâm Quân không lẽ anh muốn làm anh em với cô ấy, rồi đem cô ấy cho người đàn ông khác sao?"

Âu Thần bực bội hét lớn: "Đủ rồi, cậu đi ra ngoài đi!"

Vũ Hiên run sợ, lão đại bây giờ thật dọa người. Anh hoảng hốt đi ra ngoài, trước khi đi còn thấy rõ vẻ mặt đau khổ, rối rắm của lão đại. Đứng bên ngoài cánh cửa Vũ Hiên thở dài, sao hai người này cứ thích làm khổ nhau vậy chứ? Anh thấy lão đại cũng rất đáng thương, vì muốn cô bé kia không phải khổ sở mà tự mình giải quyết tất cả.

Nam Cung Âu Thần ngồi trong phòng khó chịu lật tài liệu, anh đương nhiên biết Nguyệt nhi rất đau lòng, nhưng đây là cách tốt nhất để bảo vệ cô. Đỡ hơn là khi cô lún sâu vào nhưng lại phát hiện ra sự thật tàn nhẫn, như vậy thà cắt đứt ngay từ khi còn chưa bắt đầu. Cô rất đau lòng, anh biết, bởi vì trái tim anh cũng rất đau! Nghĩ đến sau này anh phải đem bảo bối đưa cho một người đàn ông khác thì anh có xúc động muốn phá hủy tất cả, kéo cô vào địa ngục cùng với anh. Nam Cung Âu Thần lắc đầu, anh đang nghĩ cái gì vậy, anh không thể hủy hoại cuộc đời của cô được. 

Trong phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện, Mẫn Nguyệt và Lam Hi, cặp mắt lớn trừng cặp mắt nhỏ, hai người cứ nhìn nhau như vậy suốt mấy phút. Cuối cùng Mẫn Nguyệt chịu thua, thở dài nói: "Tiểu Hi, em còn muốn nhìn chị đến bao giờ?"

Lam Hi ngồi trên ghế khoanh tay, khuôn mặt thiên sứ nhăn lại, bộ dáng giống như ông cụ non. Ánh mắt liếc qua vết thương trên chân cô, hừ nhẹ: "Ngu ngốc!"

"Bốp" Trái táo nhỏ Mẫn Nguyệt đang cầm trên tay bay thẳng tới đầu Lam Hi.

Lam Hi ôm xoa chỗ đầu bị đụng đau hét lên: "Sao chị lại ném tôi?"

"Ai bảo em mắng chị, chậc, phản ứng quá chậm!"

Lam Hi nghe xong tức đến mặt đỏ lên, bực bội la lớn: "Chị bắt nạt trẻ con!"

Mắt Mẫn Nguyệt nhìn Lam Hi như nhìn thấy quỷ kinh ngạc nói: "Thì ra em cũng biết mình là trẻ con sao? Còn dám xúc phạm người lớn?"

"Hừ, chị có chỗ giống người lớn chứ!"

"Em!" Mẫn Nguyệt đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, "Được, nếu em đã nói chị bắt nạt trẻ con thì chị đành làm vài việc xứng đáng với câu nói đó vậy."

Cô vừa nói xong liền ném mấy trái táo trên tay đến chỗ Lam Hi. Lần này cậu đã có đề phòng, né người, lộn nhào vài cái, nhanh nhẹn tránh được tất cả. Bàn tay cũng khéo léo bắt được mấy trái táo ném tới.

"Thân thủ rất tốt, phản ứng khá nhanh nhạy, nhưng lực phát ra không đủ. Em đã có căn cơ từ trước, hiện tại chỉ cần luyện tập lại các kỹ thuật là được."

Lam Hi ngẩn ra, không lẽ nãy giờ là chị ấy thử cậu? Lam Hi rất chú tâm nghe nhận xét của Mẫn Nguyệt, dù cô nói rất đúng nhưng cậu tuyệt đối không hạ mình cảm ơn. Vết thương vì bị ném trúng trên đầu vừa rồi vẫn còn đau đây này!

"Ai cần chị lo!"

Mẫn Nguyệt chỉ cười không nói, cô biết cậu bé này tuy độc miệng nhưng không có ý xấu. Điển hình của kiểu người ngoài cứng trong mềm, nhìn bộ dạng vui vẻ đến môi cũng sắp vểnh lên của cậu là biết.

Cô nhìn qua đĩa trái cây, cầm lên vài hạt nhãn ném tới, có điều lần này độ khó cao hơn. Lam Hi cũng bắt đầu tập trung tinh thần vừa né vừa chụp mấy hạt nhãn bay tới.

Lúc bọn An Triết Hàn tới chính là thấy tình cảnh như vậy, một người ngồi trên giường nhàn nhã cầm hạt nhãn ném. Cách đó không xa là một cậu bé chật vật tránh né. Hai người chơi vui vẻ đến quên cả trời đất, bọn họ tới mà cũng không để ý.

Đúng lúc này trước mặt An Triết Hàn có một hạt nhãn đột ngột bay tới, anh không nhúc nhích. Khi hạt nhãn kia chỉ còn cách mặt anh một khoảng cách nhỏ thì đã bị anh chụp lấy, mặt không đổi sắc ném đến cho Lam Hi.

Lam Hi "......" Tại sao ai cũng thích bắt nạt trẻ con là cậu vậy?!!!

Mẫn Nguyệt bật cười một tiếng, dừng việc ném hạt nhãn lại.

"Đến rồi sao?"

Đi theo sau An Triết Hàn là ba người Hàn Viên Viên, Tiêu Anh Kỳ và Lâm An Nhiên. Hàn Viên Viên vừa bước vào phòng liền sôi nổi hỏi "Hai người đang chơi trò gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là muốn quan sát thân thủ của thằng nhóc này một chút thôi."

Lam Hi đứng một bên lau mồ hôi, nghe thấy câu này liền lườm cô một cái. "Đừng nói dối, rõ ràng là do chị ở đây buồn chán quá, thấy tôi đến liền muốn đem tôi ra làm trò chơi."

Mẫn Nguyệt chột dạ cười cười: "Haha, không thể nào, sao chị lại làm như thế được."

Lam Hi thầm nghĩ, người khác không được nhưng chị thì nhất định làm được.

Lam Hi quả thật đoán đúng một phần, Mẫn Nguyệt ở trong bệnh viện không có việc gì làm, sớm buồn chán đến mốc meo. Mà lúc này cậu đến, rõ ràng làm cô vui hơn rất nhiều.

Mẫn Nguyệt ngồi trên giường như vị chủ nhân cao quý, không hề kiêng nể gì sai khiến Lam Hi. "Mọi người đều ngồi xuống đi, Lam Hi, em rót nước cho bọn họ giúp chị."

Lam Hi hơi nhíu mày, không tình nguyện đi rót nước. Trong lòng thầm mắng, đúng là bắt nạt trẻ con mà!

"Các cậu đến đây là có kết quả điều tra rồi sao?"

"Đúng vậy, nhưng mà....." Tiêu Anh Kỳ nói xong thì liếc nhẹ qua Lam Hi.

Mẫn Nguyệt hiểu rõ anh lo ngại điều gì, nhưng với cô thì Lam Hi hoàn toàn không phải là người ngoài.

"Không sao, có em ấy ở đây cũng không vấn đề gì, cứ nói đi."

Lam Hi nhìn Tiêu Anh Kỳ bằng ánh mắt xem thường, tưởng rằng cậu có hứng thú muốn nghe mấy câu chuyện của bọn họ lắm sao!

Tiêu Anh Kỳ đem tập hồ sơ mang theo đưa cho cô xem.

"Tôi đã điều tra người ngày hôm đó đã đến yêu cầu tổ chức ám sát cô, kết quả tra ra được người đó là Lâm Quân, một trong những nguyên lão của gia tộc Nam Cung. Người này chắc cô biết phải không?"

Ánh mắt Mẫn Nguyệt hơi đổi, vẻ mặt ngưng trọng, lạnh lùng nói: "Ừ, có biết."

"Lý do ông ta muốn ám sát cô chắc hẳn có liên quan đến Nam Cung Âu Thần, còn tại sao như vậy thì tôi không điều tra ra được. Nhưng tôi phát hiện, cách đây vài tuần, Nam Cung Âu Thần đã trao quyền quản lý một phần của chi nhánh bên châu Âu cho ông ta."

Lâm An Nhiên nhíu mày, "Trao quyền quản lý chi nhánh cho ông ta mà ông ta còn muốn thuê người ám sát Queen?"

Mọi người trong phòng đều có thắc mắc giống như vậy, nhưng Mẫn Nguyệt thì khác. Cái cô không hiểu là tại sao đột nhiên Thần lại giao quyền quản lý một phần chi nhánh bên châu Âu cho Lâm Quân. Hai người có giao dịch gì sao? Hay đó là âm mưu của Thần?

Tiêu Anh Kỳ lắc đầu một cái, từ từ nói: "Quyền quản lý một phần chi nhánh nghe giống như được rất nhiều thế lực, nhưng thật ra nơi đó đang bị chính phủ để mắt tới. Có lẽ không bao lâu nữa nhất định sẽ không còn gì, như vậy chẳng khác nào cái thùng rỗng chỉ được cái danh bên ngoài!"

"Không lẽ vì vậy nên ông ta mới muốn thông qua việc tấn công Queen để trả thù Nam Cung Âu Thần?" Hàn Viên Viên rất hiếm khi cũng nghiêm túc suy nghĩ. Lần này liên quan đến tính mạng của Queen, cô không thể lơ là không quan tâm được.

"Rất có thể là như vậy, chỉ là Queen, khi tôi điều tra đám sát thủ kia, tôi phát hiện bọn chúng cùng với đám người tấn công cô vào mấy năm trước có khá nhiều điểm giống nhau. Tôi nghi ngờ vụ việc năm đó cô và Nam Cung Âu Thần bị người ta ám sát cũng là do Lâm Quân gây ra."

Khí thế bên người Mẫn Nguyệt chợt thay đổi, sát khí tỏa ra lạnh lẽo khắp phòng. Khóe môi cong lên một nụ cười tàn ác: "Lâm Quân, nợ cũ cùng với nợ mới tôi sẽ tính với ông một lần luôn!" Chuyện cô không tha thứ nhất là chuyện năm đó Thần bị thương, cô tuyệt đối không quên ngày hôm đó!

Hàn Viên Viên thấy thần thái Mẫn Nguyệt như vậy thì hơi rụt cổ, lúc nãy khi biết Lâm Quân là người muốn giết cô cũng không thấy cô ấy phản ứng nhiều. Nhưng khi nghe nói chuyện năm đó là do Lâm Quân chủ mưu không ngờ Queen lại tức giận như vậy. Cô ấy xem Nam Cung Âu Thần còn quan trọng hơn bản thân mình sao?

Hàn Viên Viên ngập ngừng lên tiếng: "Queen, chuyện ống tiêm kia đã có kết quả nghiên cứu rồi. Trong đó chứa một chất độc thần kinh rất mạnh, chất độc này rất lạ, chưa từng xuất hiện trên hắc đạo bao giờ. Khi tiêm vào người chắc chắn khiến người ta đau đầu đến chết."

"Vậy có điều tra được nguồn gốc của nó không?"

"Không điều tra được rõ ràng, nhưng mình và Vũ Á nghi ngờ nó có liên quan đến Âu Dương gia."

"Xoảng" Ly nước mà Lâm An Nhiên cầm trên tay đột nhiên rơi xuống đât vỡ nát.

Mọi cặp mắt trong phòng đều dồn lại trên người cô, Lâm An Nhiên hơi lúng túng, cười gượng: "Mình lỡ tay làm rớt thôi, để mình dọn dẹp nó."

Lâm An Nhiên đứng lên vào phòng vệ sinh lấy đồ dọn dẹp, không ai biết khi cô vừa xoay người liền nắm chặt bàn tay đang run rẩy.

Những người khác không để ý nhiều, chỉ có Mẫn Nguyệt nhìn bóng lưng của Lâm An Nhiên trầm tư. Cô hơi nhíu mày nhưng liền nói qua chuyện khác: "Âu Dương gia? Gia tộc lánh đời còn lại với Hiên Viên gia?"

"Đúng vậy."

"Tại sao lại nói liên quan đến Âu Dương gia?"

"Queen, cậu không biết đâu, Âu Dương là gia tộc nổi tiếng về dùng chất độc. Gia tộc mình cũng nổi tiếng về y thuật nhưng so với Âu Dương gia thì không là gì. Ông nội mình thường hay nhắc đến gia chủ hiện tại của Âu Dương gia, trong giọng nói đều là sự ngưỡng mộ cùng sợ hãi. Những chất độc mạnh nhất đều xuất phát từ Âu Dương gia mà ra. Chất độc thần kinh đó rất giống phong cách mà Âu Dương gia tạo ra."

"Chẳng phải nói bọn họ là gia tộc lánh đời sao, vậy tại sao chất độc của bọn họ lại xuất hiện trong tay người khác được? Queen cũng đâu có thù oán gì với họ?" Tiêu Anh Kỳ ngồi trên ghế bắt chéo chân, tư thế có phần lười biếng. Hai mắt nhếch lên, đủ mê hoặc nhiều cô gái khác.

"Mình làm sao biết a!"

"Nếu tạm thời không biết vậy bỏ qua nó đi, Anh Kỳ, đi điều tra cho tôi về sát thủ L."

"L?" Tiêu Anh Kỳ kỳ quái nhìn Mẫn Nguyệt, ánh mắt dừng lại chỗ vết thương trên chân cô, nở nụ cười tà ý: "Không lẽ vết thương trên chân cô là do tên sát thủ L đó làm ra?"

Mẫn Nguyệt nghiến răng nghiến lợi không nói, ngầm thừa nhận.

"Được rồi, tôi sẽ đi điều tra. Chỉ là rốt cuộc là ai có bản lĩnh như vậy, có thể thuê L đến giết cô? Tôi cảm thấy Lâm Quân không có khả năng đó."

"Ông ta đúng là không có khả năng, bởi vì L và đám người hôm đó không phải là cùng một bọn."

Hàn Viên Viên chống cằm suy tư, "Vậy có thể là ai a?"

Trong mắt Mẫn Nguyệt lóe lên tia sáng, môi khẽ nhếch: "Mình cũng rất muốn biết người đó là ai."

Tiêu Anh Kỳ trêu tức nhìn Mẫn Nguyệt, "Chậc chậc, dạo này cô đắc tội nhiều người thật đó, sao ai cũng muốn giết cô vậy? Cô có làm ra chuyện gì gây thù oán không vậy?"

Mẫn Nguyệt lườm anh ta một cái, lộ ra vẻ mặt ngây thơ, bàn tay vuốt nhẹ đuôi tóc. "Đâu có đâu, dạo này tôi rất ngoan ngoãn mà. Có lẽ là có người nào đó ghen tị với tôi thôi. Đẹp cũng là sai sao?!"

Mọi người: "......." Bọn họ chưa thấy ai tự kỉ như vậy, còn thấy tự hào vì có người truy sát mình nữa chứ!

Sau khi mọi người đi khỏi chỉ còn lại Lam Hi ở trong phòng cùng với Mẫn Nguyệt. Ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài, tùy ý hỏi: "Đối với những chuyện vừa rồi em có suy nghĩ gì?"

"Suy nghĩ? Chị không giống như người sẽ bỏ qua cho kẻ thù, mà hiện tại lặng yên như vậy không có hành động, có lo ngại gì sao?"

Mẫn Nguyệt cười nhẹ, không trả lời cậu, "Nghe nói gần đây em đang học tập xử lý các công việc trong gia tộc."

"Chị đừng lảng sang chuyện khác."

"Không phải, không có hành động chỉ là chị đang chờ thôi."

"Chờ?"

"Chị muốn em giúp chị tìm hiểu các hành động gần đây trong nội bộ Nam Cung gia. Em là người mới đang học tập sẽ không ai để ý, hiện tại chị không muốn người đó nghi ngờ." Cái mà Mẫn Nguyệt lo ngại chính là không biết giữa Thần và Lâm Quân đang có giao dịch gì. Cô sợ nếu cô nhúng tay vào thì sẽ phá hỏng mọi kế hoạch của anh.

"Biết ngay là chị không có ý tốt mà, tôi hiểu rồi."

Mẫn Nguyệt buồn cười xoa đầu cậu, "Cám ơn em trước. Tiểu Hi, em thật sự muốn phá hủy Đàm Đài gia sao?" Cô hiểu hiện tại những gì mà Lam Hi làm đều là vì nhắm tới mục đích này.

Nghe đến câu hỏi này thân thể Lam Hi cứng lại, ý cười trên mặt cũng biến mất. "Từ năm ba tuổi, ý nghĩ này đã xuất hiện, không làm được thì tôi sẽ không từ bỏ!"

Mẫn Nguyệt thở dài, "Không cần cố sức quá, nếu gặp khó khăn cứ đến gặp chị, dù sao chị cũng phải có trách nhiệm với việc đưa em về Nam Cung gia."

Lam Hi ngẩn ra, trong lòng rất ấm áp, hai bên tai dần đỏ lên. "Chị lo cho chị trước đi."

Mẫn Nguyệt bĩu môi, cậu bé đúng là cứng miệng, rõ ràng vui vẻ tới đắc ý như vậy mà còn làm ra vẻ không cần. Sau đó nghĩ đến một chuyện cô liền tối sầm mặt.

"Chuyện của Âu Dương gia, em đừng tìm hiểu."

"Hả?"

"Đừng tưởng chị không thấy ánh mắt sáng lấp lánh của em khi Viên Viên nói về Âu Dương gia kia." Lam Hi rất thích dùng độc nghe nói đến Âu Dương là gia tộc nổi tiếng điều chế ra thuốc độc nên đương nhiên sẽ thích thú.

"Chị nói rồi, em đừng đi tìm hiểu về gia tộc đó. Họ là gia tộc lánh đời, lại rất nguy hiểm, thế lực không biết lớn đến nhường nào....."

Lam Hi nghe cô nói mà lỗ tai muốn nổ ra luôn, đành bất đắc dĩ ngăn lại, phiền chán nói: "Biết rồi, biết rồi, không đi điều tra là được, chị nói thật nhiều!"

Mẫn Nguyệt hài lòng gật đầu, còn một điều cô không nói với Lam Hi. Khi nghe thấy cái tên Âu Dương gia, không hiểu sao trong lòng cô lại sinh ra một cảm giác chán ghét mãnh liệt. Mẫn Nguyệt nhíu mày, cô nhớ đây là lần đầu tiên cô nghe đến gia tộc này, tại sao lại như vậy?

Lam Hi liếc mắt nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Nói đến Âu Dương gia, khi nãy chị gái kia có biểu hiện rất lạ. Tôi rõ ràng thấy được khi chị ta quay lưng lại thì vẻ mặt rất hoảng sợ, còn có cả.....ừm.....hận thù, phải, chính là hận thấu xương."

Mẫn Nguyệt nhíu mày không nói, lúc đó cô đã nhận ra Lâm An Nhiên rất lạ, nhưng không ngờ còn có cả chuyện như vậy.

"Này, chị có điều tra rõ người của mình không vậy?"

Tuy cô không biết rõ quá khứ của An Nhiên, nhưng tuyệt đối không bao giờ nghi ngờ cô ấy. Mẫn Nguyệt xua tay, ra vẻ không quan tâm nói: "Dùng người thì sẽ không nghi người, nghi người thì sẽ không dùng người."

"......"

Buổi chiều lại thêm một vị khách đến thăm cô, là Lạc Giao Giao. Lam Hi vẫn ở bệnh viện cùng với cô không chịu về.

Lạc Giao Giao đặt túi quà lên bàn, sau đó ngồi xuống đối diện với Mẫn Nguyệt.

"Cám ơn cô và anh Vĩ Đình hôm đó đã cứu tôi, Giao Giao!"

"Không cần khách sáo, đó là chuyện nên làm thôi, cô đã khỏe chưa?"

"Khỏe nhiều rồi, vài ngày nữa có thể xuất viện."

"À, vậy thì tốt. Phải rồi, cậu bé ngồi cạnh cô là ai vậy? Thật dễ thương!" Lạc Giao Giao vừa nói vừa chỉ Lam Hi. Cậu bé này thật đáng yêu, ngay từ khi bước vào phòng cô đã chú ý đến rồi, thật muốn ôm một cái.

Lam Hi đen mặt, dễ thương?

Mẫn Nguyệt cố nén cười, xoa đầu cậu bé: "Là em họ của tôi, thằng bé tên là Lam Hi!"

Lam Hi bật chế độ thiên sứ, chạy đến ngồi bên cạnh Lạc Giao Giao, bàn tay kéo áo cô, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu.

"Chị xinh đẹp, chị nói em rất dễ thương sao?"

Một câu "chị xinh đẹp" đã đủ thu phục Lạc Giao Giao, càng khỏi nói là bộ mặt ngây thơ kia. Lạc Giao Giao liền cảm thấy vô cùng thích Lam Hi, bàn tay lấy trong túi ra rất nhiều đồ ăn ngon.

"Đúng vậy, thật dễ thương. Em có ăn bánh kẹo không, chị mang rất nhiều nè, đều cho em hết."

"Woa, cám ơn chị xinh đẹp."

Khóe miệng Mẫn Nguyệt run rẩy, thằng nhóc này thay đổi bản mặt thật nhanh. Còn biết dụ dỗ người khác!

Lạc Giao Giao không ngừng lấy đồ ra cho Lam Hi, trong túi xách cô có gì tốt hoàn toàn đưa hết cho thằng nhóc này. Khi Lạc Giao Giao lấy đồ, bất cẩn làm rơi một tấm hình tới chỗ Mẫn Nguyệt. Cô cúi xuống nhặt nó lên, chợt kinh ngạc. Trong tấm hình là hai đứa bé khoảng mười mấy tuổi, đứng cạnh nhau ở trong vườn hoa. Đứa bé gái còn nhút nhát đứng nấp sau cậu bé trai, hai bàn tay nhỏ nhắn gắt gao nắm chặt một chỗ. Từ trong ánh mắt có thể biết là hai đứa bé thật thân thiết. Không cần đoán cũng biết được hai đứa bé đó là Lạc Giao Giao và Lạc Vĩ Đình. Bởi vì hình dáng của họ bây giờ không khác nhiều so với trong tấm hình.

Cái Mẫn Nguyệt để ý không phải là cái này, mà cô cảm thấy hình như cô đã từng thấy tấm hình này ở đâu rồi. Hai mắt Mẫn Nguyệt sáng lên, phải rồi, ở chỗ của anh Vĩ Đình. Lần đầu gặp Giao Giao cô đã có một cảm giác quen thuộc, bởi vì cô đã từng thấy tấm hình này. Cô cố gắng nhớ lại, lúc đó ánh mắt anh Vĩ Đình nhìn tấm hình.......

Lạc Giao Giao thấy Mẫn Nguyệt cứ mãi nhìn chằm chằm vào tấm hình mà không đưa lại cho cô thì thấy hơi kì lạ. "Mẫn Nguyệt, có chuyện gì với tấm hình đó sao?"

Mẫn Nguyệt hồi phục tinh thần, vội trả nó cho Lạc Giao Giao. "Không có, chỉ là thấy tấm hình rất dễ thương thôi."

Bản thân Lạc Giao Giao là nhân vật chính trong đó nên liền cảm thấy ngượng ngùng. Mẫn Nguyệt thấy cô xấu hổ cũng không trêu chọc tiếp, mở miệng nói: "Giao Giao, chuyện tối hôm đó, cô, không có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?" Người bình thường gặp chuyện đó chẳng phải thường rất tò mò đi tìm hiểu sao?

Lạc Giao Giao hiểu Mẫn Nguyệt muốn nói gì, nên dịu dàng cười: "Chúng ta đều sống trong các gia tộc lớn, có những khó khăn gì tôi đều hiểu. Cô yên tâm, tôi không muốn biết chuyện ngày đó là như thế nào. Chỉ là hoàn cảnh của cô phức tạp hơn tôi, sau này cô phải cẩn thận một chút."

"Tôi biết, cám ơn cô, Giao Giao!" Trong lòng Mẫn Nguyệt rất cảm kích cô, còn có thêm một phần cảm động. Cô đã từng nghĩ nếu Giao Giao và anh Vĩ Đình hỏi về chuyện tối hôm đó thì cô sẽ trả lời như thế nào. Nhưng kết quả cô vẫn không nghĩ ra, cô sợ sẽ kéo bọn họ vào rắc rối của cô. Hiện tại cả hai người họ đều không muốn tìm hiểu là điều cô mong muốn nhất, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Đừng nói cám ơn mãi, tôi đã từng nói chúng ta là bạn tốt, vậy thì không cần khách sáo."

"Được, chúng ta là bạn tốt!"

Khi Lạc Giao Giao ra về thì vẫn còn luyến tiếc Lam Hi, ôm cậu bé không rời. Sau khi hứa hẹn với cậu bé đủ thứ thì hai người mới chia xa, khung cảnh đó thật giống như là ly biệt vậy. Mẫn Nguyệt nghẹn lời, không còn gì để nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.