Sáng hôm sau MẫnNguyệt mang theo Hàn Viên Viên đến sân bay riêng của Nam Cung gia. Ở đóNam Cung Âu Thần cùng người của anh đã chờ sẵn. Mẫn Nguyệt nhìn ra đámngười đứng phía sau Nam Cung Âu Thần lại kinh ngạc phát hiện An TriếtHàn. Không lẽ chuyến đi lần này An Triết Hàn cũng tham gia sao? Dù đitheo Mẫn Nguyệt nhưng trên danh nghĩa An Triết Hàn cũng là người củaThần. Mẫn Nguyệt không biết anh đã dùng cách gì để thuyết phục Thầnnhưng có anh đi theo thì sẽ giúp ích rất nhiều. Đứng sau Nam Cung ÂuThần còn có Vũ Điềm Điềm, Vũ Hiên và Vũ Á.
Lúc chỉ còn cách NamCung Âu Thần vài bước Mẫn Nguyệt đã dừng lại. Cô cười nhạt, nhẹ giọngnói: “Hàng tôi đã mang đến rồi, anh có thể kiểm tra.”
Nam Cung Âu Thần đương nhiên biết "hàng" trong lời cô nói nghĩa là gì. Anh nhướngmày nhìn Vũ Hiên, cậu ta lập tức hiểu ý chạy đến kiểm tra lô vũ khí màMẫn Nguyệt mang tới. Thực chất Nam Cung Âu Thần thấy không cần kiểm tra, anh vốn tin tưởng cô, cho dù thật sự không có lô vũ khí kia thì anh vẫn sẽ giúp cô.
Chưa đến mười phút, Vũ Hiên đã quay lại, gật đầuvới Nam Cung Âu Thần, trong mắt là sự kinh ngạc, còn có một chút hưngphấn. Đó là một lô vũ khí cao cấp, hơn nữa số lượng còn rất lớn, bảo anh không cao hứng làm sao được?! Mọi người ở đây trừ đám người của MẫnNguyệt đều vô cùng sửng sốt khi thấy phản ứng của Vũ Hiên. Đồng loạt tất cả ánh mắt nhìn về Mẫn Nguyệt đều là khiếp sợ, không thể tin.
Nam Cung Âu Thần cất giọng nghi hoặc đầu tiên: “Làm sao cô có được lô vũkhí đó?” Dù tổ chức J có lớn mạnh như thế nào thì cũng không thể có được một lô vũ khí như vậy.
Mẫn Nguyệt cười tủm tỉm, đáy mắt hiện lên một tia tà ác: “Đàm Đài gia!”
Hiện trường là một mảnh yên lặng, mỗi người nhìn Mẫn Nguyệt đều thầm nghĩ:Thủ lĩnh của tổ chức sát thủ quả nhiên không phải tầm thường, đến đồ của Đàm Đài gia mà cô ấy cũng dám động tới. À không phải, đây là cướp trắng trợn, cướp xong còn đem tặng nó cho kẻ thù hàng đầu của Đàm Đài gia.Tất cả đều chậc lưỡi hít hà với trình độ tà ác của cô.
Nam CungÂu Thần bật cười, anh biết cô gái này không dễ chọc nhưng không ngờ côlại làm thế. Có điều chuyện đó lại làm anh cảm thấy rất hả hê. Anh cườicười rất hài lòng: “Vũ Hiên, mau sắp xếp giao hàng đến Trung Á. Đến giờrồi, lên máy bay đi.”
Mẫn Nguyệt gật đầu đi theo anh, lúc đingang qua An Triết Hàn cô liếc nhẹ anh một cái. An Triết Hàn rũ mắtxuống, cho thấy anh đã biết phải làm gì. Ẩn ý trong ánh mắt vừa rồi cũng chỉ có hai người hiểu.
Nhìn thấy Nam Cung Âu Thần ôn hòa nhưvậy với Mẫn Nguyệt, Vũ Điềm Điềm sinh ra bất mãn. Lão đại rõ ràng trướcgiờ chỉ cưng chiều Nguyệt Nguyệt, vậy mà bây giờ lại gần gũi với cô gáikhác. Nếu Nguyệt Nguyệt biết chắc chắn sẽ rất đau lòng, Nguyệt Nguyệtcủa cô phải làm sao đây?! Trong lòng Vũ Điềm Điềm, hình tượng lão đạicao quý đã trở thành tên đàn ông cặn bã bắt cá hai tay, có mới nớicũ,..... Dĩ nhiên cơn giận này cũng lây sang Mẫn Nguyệt, Vũ Điềm Điềmkhông hề biết Mẫn Nguyệt chính là Queen. Cô chỉ cho rằng cô gái này sẽthay thế vị trí của Nguyệt Nguyệt nên tức giận nhìn chằm chằm cô. LúcMẫn Nguyệt thấy cặp mắt không có thiện cảm của Vũ Điềm Điềm thì cũngkhông hiểu làm sao.
Nam Cung Âu Thần dùng cả một máy bay quân sự để đi đến Brazil, nơi có khu rừng Amazon. Mẫn Nguyệt và Hàn Viên Viênlúc nhìn thấy chiếc máy bay đã âm thầm cảm thán: Quả nhiên là nhà sảnxuất vũ khí có khác! Nam Cung Âu Thần cũng mang một phần lực lượng cùngvới vũ khí đi theo. Vì thời gian có phần gấp gáp nên chỉ có thể tạm thời dùng máy bay quân sự mà không phải máy bay tư nhân. Mẫn Nguyệt và NamCung Âu Thần ngồi cùng một khoang hạng sang để bàn kế hoạch cứu người ra sao, những người khác đều ở cùng một chỗ, nhưng ai nấy đều bận lo việccủa mình.
Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần vừa sắp xếp xong mọi chuyện thì Vũ Hiên gõ cửa bước vào.
”Lão đại, đã tới khu vực Tam Giác Vàng.”
”Được, khi nào vào vị trí thì hãy hành động.”
”Dạ, lão đại.”
Mẫn Nguyệt ngồi một bên nghe đoạn đối thoại của hai người bọn họ mà mù mịtkhông hiểu gì. Cô nhớ là đường đến Brazil không đi qua khu vực này, vậytại sao Thần lại muốn đến đây? Anh còn có kế hoạch gì đó mà cô khôngbiết sao?
Mẫn Nguyệt không hiểu hỏi Nam Cung Âu Thần: “Tại sao lại đến khu vực Tam Giác Vàng?”
Nam Cung Âu Thần không trả lời, chỉ cười nhẹ, dùng ánh mắt muốn cô nhìn rabên ngoài. Mẫn Nguyệt tò mò nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ qua lớpkính trong suốt. Máy bay của Nam Cung Âu Thần chỉ bay ở độ cao thíchhợp, không quá cao, nhưng lại thuận lợi nhìn thấy khung cảnh bên dướimặt đất. Theo hướng mà Nam Cung Âu Thần chỉ, cô nhìn thấy một cánh đồnghoa rực rỡ, vị trí của bọn họ hiện giờ chính là ngay phía trên cánh đồng hoa này.
Hoa anh túc? Nếu như cô nhớ không lầm thì cánh đồnghoa phía dưới chính là loài hoa anh túc, loài hoa được dùng để tạo rathuốc phiện. Có điều cô vẫn không hiểu tại sao Thần lại mang cô đến đây, không lẽ muốn để cô ngắm hoa à? Đó là chuyện không thể nào!
Nam Cung Âu Thần thấy gương mặt tràn đầy nghi hoặc của cô, anh cũng không giải thích, chỉ nhẹ nhàng nói: “Lát nữa cô sẽ biết.”
Mẫn Nguyệt bĩu môi, Nam Cung Âu Thần ra vẻ thần bí như vậy làm gì chứ! Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Mẫn Nguyệt vẫn chăm chú theo dõi cánh đồng hoa phíadưới. Không đến mười phút sau, một làn khói đen ngùn ngụt bốc lên, toànbộ cánh đồng hoa anh túc kia đã biến thành biển lửa. Mẫn Nguyệt ngạcnhiên nhìn sang Nam Cung Âu Thần, chuyện này là do anh làm?
NamCung Âu Thần cũng nhìn xuống cánh đồng hoa đã bị thiêu rụi hơn một nửa,anh nhàn nhạt mỉm cười. “Đàm Đài gia đã tặng tôi một món quà lớn, tôicũng nên đáp lễ lại cho họ, nếu không sẽ bị nói là không có đạo nghĩa.”
Mẫn Nguyệt giật mình hiểu rõ, thì ra cánh đồng hoa phía dưới là của Đàm Đài gia. Ai không biết Đàm Đài gia ngoài sản xuất vũ khí ra, còn nhúng tayvào nhiều ngành khác, trong đó có cả buôn bán ma túy. Mà khu vực TamGiác Vàng chính là một trong những khu vực sản xuất ra lượng ma túy lớnnhất, diện tích trồng cây anh túc chiếm một phần không nhỏ. Thần quảnhiên rất nham hiểm, Đàm Đài gia chỉ phá hoại của anh một kho hàng, giátrị không đến bao nhiêu. Nhưng anh lại khiến họ phải đền bù bằng cả mộtcánh đồng hoa anh túc. Với lượng cây anh túc đó, có thể sản xuất ra sốlượng ma túy rất lớn, mà giá trị của ma túy thì không cần phải nói nữa.Xem ra lần này Đàm Đài gia thật sự lỗ to rồi.
Mẫn Nguyệt vẫntiếp tục chống cằm bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới, thầm tiếc hận trìnhđộ chỉnh người của bản thân vẫn chưa thể bằng Nam Cung Âu Thần. Đúng lúc này Vũ Hiên xuất hiện làm cắt đứt suy nghĩ miên man của cô. Vũ Hiênthần sắc nghiêm nghị vẫn không đổi, thận trọng mở miệng: “Lão đại, người đứng đầu của Đàm Đài gia đã xâm nhập vào hệ thống truyền tin trên máybay, yêu cầu muốn nói chuyện với anh.”
Nam Cung Âu Thần nhướngmày, lạnh lùng nói: “Nhanh thật, chưa gì đã có được thông tin. Đi thôi,chúng ta đi nói chuyện với người đứng đầu của Đàm Đài gia.”
MẫnNguyệt cũng đi theo sau Nam Cung Âu Thần ra ngoài, nhìn biểu cảm trêngương mặt anh, Mẫn Nguyệt nghĩ chắc chắn anh đã sớm đoán được điều này.
Trên màn hình lớn trong máy bay, hiện lên một người đàn ông đeo mặt nạ màutrắng, tay cầm một ly rượu vang đỏ từ từ lắc nhẹ. Cả người anh ta cũngmặc một bộ đồ màu trắng, khóe môi ẩn chứa nụ cười lúc ẩn lúc hiện. Thoạt nhìn lúc này anh ta chỉ như một chàng trai ôn hòa, có ai lại có thểtưởng tượng được người trước mắt chính là lão đại của Đàm Đài gia, thủđoạn độc ác, tàn nhẫn, Lãnh Mặc Nghiên.
Vũ Á, Vũ Điềm Điềm, cùng với An Triết Hàn và Hàn Viên Viên cũng đang tập trung ở đây, đứng chờcô và Nam Cung Âu Thần tới. Mẫn Nguyệt và anh nhẹ nhàng ngồi xuống hàngghế, bắt chéo chân, bình thản đối diện với Lãnh Mặc Nghiên.
KhiMẫn Nguyệt nhìn thấy Lãnh Mặc Nghiên trên màn hình lớn thì bĩu môi. Anhta cũng đang đeo mặt nạ, đây là bắt chước cô sao?! Hai người cùng đeomặt nạ, nhưng khác ở chỗ, mạ của Lãnh Mặc Nghiên là màu trắng, còn củaMẫn Nguyệt là màu bạc, dưới tia nắng mặt trời còn ánh lên màu vàng nhạt. Vừa rồi Mẫn Nguyệt chỉ là đùa thôi, cô biết rõ không đời nào có chuyệnLãnh Mặc Nghiên lại bắt chước cô được. Có điều không hiểu sao cô cảmthấy anh ta có phần quen thuộc, nhưng rõ ràng cô chưa bao giờ gặp LãnhMặc Nghiên mà. Mẫn Nguyệt nghĩ có lẽ là cô nhớ lầm nên không hề quan tâm đến vấn đề này nữa. Hiện tại, cô chỉ cảm thấy anh ta rất đáng ghét, hận ý trong lòng dâng lên cuồn cuộn. Chính người này đã khiến cho An Nhiênbị bắt đi, lại còn hãm hại Thần, cho nên anh ta đã bị cô cho vào danhsách kẻ thù.
Ngay cả Lãnh Mặc Nghiên lúc chứng kiến cảnh NamCung Âu Thần và Mẫn Nguyệt ngồi cùng nhau cũng rất kinh ngạc. Tại saothủ lĩnh của tổ chức J lại ở đây? Không lẽ bọn họ hợp tác với nhau? Vôvàn suy nghĩ hiện lên trong đầu Lãnh Mặc Nghiên, nhưng ngoài mặt anhkhông có gì biến hóa. Anh nhìn Nam Cung Âu Thần cười nhẹ: “King, lần này anh quả thật làm cho tôi rất bất ngờ đó. Chỉ là, anh làm như vậy là có ý gì?”
Dù Lãnh Mặc Nghiên cười rất ôn hòa, giọng nói cũng rất dịunhẹ, nhưng cô vẫn tinh tế phát hiện được đáy mắt anh ta toát lên vẻ tànkhốc, cho thấy hiện giờ anh ta đang rất tức giận.
Sắc mặt củaNam Cung Âu Thần vẫn không đổi, cất giọng trầm trầm: “Anh tặng tôi một"món quà" lớn đến như vậy, chẳng lẽ tôi không nên đáp lễ lại cho anh một chút sao?”
Lãnh Mặc Nghiên nhếch môi cười, vân vê ly rượu trêntay: “Đáng tiếc, quà của tôi anh vẫn chưa đến tay anh thì đã bị phá hủyrồi, tôi cảm thấy rất thất vọng đó.”
Nam Cung Âu Thần vẫn ngồi im không phản ứng gì, Lãnh Mặc Nghiên cũng biết trước là anh sẽ như vậynên tầm mắt chuyển sang Mẫn Nguyệt đang ngồi bên cạnh.
”Tôi vẫnđang thắc mắc tại sao tổ chức J lại tự nhiên vạch rõ ranh giới với ĐàmĐài gia, thì ra là đã chọn đứng bên Nam Cung gia rồi sao? Queen, cảchuyện lần trước ở Paris và chuyện này, cô.....đang muốn khiêu chiến với Đàm Đài gia à?” Lúc nói câu cuối, Lãnh Mặc Nghiên đã thu hồi sự ôn hòacủa bản thân, lạnh lùng nhìn Mẫn Nguyệt, trong mắt còn hiện lên một tiasắc bén.
Không khí xung quanh như bị ngưng trọng, mọi người nhưcảm thấy bị loại khí thế cường đại đè ép. Không ai dám tùy tiện mởmiệng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Nhưng khí thế áp bức nàykhông hề ảnh hưởng đến Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần.
MẫnNguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, bàn tay cầm một lọn tóc nhỏ chơi đùa:“Nếu đúng thì sao?” Dù sao Lãnh Mặc Nghiên đã biết chuyện mà An TriếtHàn làm ở Paris. Nếu cô không làm gì thì sau này nhất định anh ta cũngsẽ đối phó với tổ chức J. Vậy chi bằng bây giờ cô chính thức trở mặt,như vậy sau này sẽ tiện hơn nhiều.
Lãnh Mặc Nghiên chăm chú nhìn cô, cười như không cười, anh ta uống một ngụm rượu vang, thong thả tựalưng vào ghế. “Mong rằng cô sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay. Bởi vì kết cục của việc chống đối Đàm Đài gia rất thê thảm.” Trong lờinói của anh ta chứa đựng sự ngông cuồng, ngạo mạn không ai sánh được.
Sắc mặt Mẫn Nguyệt liền thay đổi, không còn mang ý cười nhàn nhạt, mà làlạnh lùng đến cực điểm: “Vậy cũng mong anh đừng hối hận vì đã động đếnngười của tôi. Bởi vì kẻ dám làm tổn thương người mà tôi quan tâm thìkết cục của kẻ đó.....rất thê thảm!” Mẫn Nguyệt đã dùng câu của Lãnh Mặc Nghiên để trả lại cho anh ta, trước giờ cô rất ghét người nào uy hiếphay đe dọa cô.
Tất cả mọi người trong máy bay đều kinh ngạc vớicâu nói của cô. Cô không hề sợ hãi khi đứng trước mặt Lãnh Mặc Nghiên,còn sẵn sàng tuyên chiến với Đàm Đài gia chỉ vì muốn cứu thuộc hạ củamình. Trên đời này có rất ít lão đại vì thuộc hạ của mình mà làm đượcnhư thế. Vũ Điềm Điềm đã có một cái nhìn khác với Queen, nhưng nghĩ đếnNguyệt Nguyệt, cô lại thay đổi bằng bộ dáng lạnh lùng với cô gái trướcmặt. Bởi vì ai cũng không thể thay thế vị trí của Nguyệt Nguyệt tronglòng cô. Nam Cung Âu Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô cười nhạt, xemra cô gái nhỏ này không cần anh phải che chở cho cô rồi.
Lãnh Mặc Nghiên nghe xong chỉ nhíu mày: “Người của cô?” Anh ta cẩn thận suy nghĩ một chút mới chợt hiểu ra.
”Cô gái mà Văn mang về là người của cô?”
Mẫn Nguyệt im lặng không nói, chứng tỏ cô đã đồng ý với câu nói vừa rồi của Lãnh Mặc Nghiên.
Lãnh Mặc Nghiên đột nhiên cười lớn: “Không ngờ món quà tôi đã chuẩn bị tỉ mỉ như vậy lại bị phá hủy bởi chính cô!” Quả thật kế hoạch kia là anh tachuẩn bị rất tỉ mỉ. Khi kho hàng bị cướp, mà anh ta đã để lại vài dấuvết cho thấy đó là người của Đàm Đài gia làm. Với bản tính của Nam CungÂu Thần chắc chắn sẽ đến tận hiện trường để xem xét mọi việc, lúc đó quả bom kia sẽ được kích hoạt. Dù không chết nhưng Nam Cung Âu Thần nhấtđịnh sẽ bị thương. Nếu không bị thương thì việc thiếu mất nguồn hàng sẽkhiến anh ta không thể giao hàng kịp cho đối tác. Điều đó sẽ làm mất uytín của Nam Cung gia, mà trong giới hắc đạo, uy tín rất quan trọng.Nhưng mà không ngờ chuyện này lại bị người của tổ chức J nhìn thấy được, có lẽ họ đã nói lại cho Nam Cung Âu Thần, làm kế hoạch của anh ta bịthất bại. Lần này không chỉ kế hoạch của anh ta không thực hiện được, mà còn bị hao tổn cả một lượng lớn ma túy, lại dẫn đến việc tổ chức J hợptác với Nam Cung gia. Lãnh Mặc Nghiên cảm thấy nước cờ này quả thật làmột sai lầm vô cùng to lớn, chỉ một bước đi mà đã phá hoại tất cả.
Lãnh Mặc Nghiên lạnh lùng nhìn Mẫn Nguyệt: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ chờxem cô có khả năng gì mà có thể cứu được người của cô từ trong tay tôi.”
Nói xong anh ta quay sang Nam Cung Âu Thần: “King, chuyện lần này tôi nhấtđịnh sẽ nhớ kĩ. Tôi rất muốn biết giữa chúng ta ai mới là người cười đến cuối cùng. Tạm biệt!”
Màn hình lập tức tối đen, Lãnh Mặc Nghiênđã cắt đứt liên lạc. Nam Cung Âu Thần lạnh nhạt không có phản ứng gì,chỉ riêng Mẫn Nguyệt lại đang nhíu mày trầm tư. Nam Cung Âu Thần cườicười hỏi cô: “Sao vậy? Hối hận?”
Mẫn Nguyệt nhíu mày: “Tôi sẽkhông hối hận, chỉ là tôi lo lắng Lãnh Mặc Nghiên sẽ nâng cao đề phòng,như vậy sẽ khó cứu An Nhiên hơn.”
Nam Cung Âu Thần dừng lại mộtchút, sau đó mới không nhanh không chậm nói: “Yên tâm, chuyện tôi đã hứa thì nhất định hoàn thành. Tôi sẽ mang người toàn vẹn không thương tíchvề cho cô.”
Mẫn Nguyệt ngẩn ra, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên.
Chiếc máy bay xuyên qua đại dương, hơn hai mươi tiếng đồng hồ sau đã có mặttại sân bay riêng của Nam Cung gia. Mẫn Nguyệt vừa xuống máy bay thì đãcó một đám người bước tới bắt đầu công việc tháo dỡ máy bay. Cô trợntròng mắt nhìn từng bộ phận của chiếc máy bay được tháo ra một cách dễdàng, nhanh chóng. Chưa đến mười lăm phút, một chiếc máy bay quân dụngto lớn đã biến mất, trước mắt chỉ là một khoảng đất trống. Mẫn Nguyệtlúc đầu còn không hiểu hành động như vậy có nghĩa là gì, nhưng khi cônghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa thì đã biết rõ. Thì ra vừa rồi Nam Cung Âu Thần đã đi bằng đường hàng không quân dụng, lọt vào rađa củaquân đội Brazil. Họ lại tưởng là có kẻ địch xâm nhập nên mới vội vàngđến đây. Hèn chi vừa rồi cô thấy bọn họ đi mà không gặp trở ngại gì,đường bay rất thoáng, nên tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
NamCung Âu Thần dẫn đầu đi trước, quay đầu lại thấy Mẫn Nguyệt vẫn còn ngơngác đứng đó thì gọi cô: “Đi thôi!” Mẫn Nguyệt lập tức chạy theo anh.
Thật ra không phải Nam Cung Âu Thần lo sợ chính phủ Brazil nên mới gấp gáptháo máy bay, mối quan hệ của anh cùng chính phủ các nước cũng rất tốt.Dù là nước nào thì cũng cần đến vũ khí để duy trì lực lượng quân sự, nên bọn họ không bao giờ dám đắc tội với các nhà sản xuất vũ khí. Anh làmvậy cũng chỉ vì sợ những phiền phức không đáng có, mục đích của anh làđến đây cứu người thì không cần mất thời gian với những chuyện này.
Mẫn Nguyệt ngồi trên xe vẫn có thể thấy xa xa ánh đèn xe cảnh sát đang tớigần, cô thầm nghĩ đám cảnh sát kia đi chuyến này chắc chắn uổng công.Đúng như Mẫn Nguyệt nói, khi cảnh sát tới nơi thì chỉ thấy đây là mộtkhu đất trống bình thường không hề có dấu hiệu của chiếc máy bay xâmnhập phi pháp nào cả. Tất cả đều không hiểu tại sao, nhưng họ không biết cách họ không xa một đoàn xe chậm rãi rời đi, phương hướng chính làthành phố trung tâm của Brazil. Nam Cung Âu Thần thấy trời đã gần tốinên quyết định hôm nay sẽ nghỉ ngơi cùng bàn lại kế hoạch, sáng ngày mai sẽ xuất phát đến khu rừng Amazon.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]