“Xoảng” LãnhMặc Nghiên một tay bóp nát ly rượu, chất lỏng màu đỏ hòa cùng với máu từ từ chảy xuống nền nhà. Hai người đàn ông đứng sau Lãnh Mặc Nghiên liềnbiến sắc, một người trong đó lập tức bước lên trước xem xét vết thươngcủa Lãnh Mặc Nghiên rồi bắt đầu băng bó. Người còn lại chính là Đàm ĐàiVăn, hắn ta vội vàng phịch một tiếng quỳ xuống đất.
”Lão đại, thuộc hạ biết sai rồi.” Đàm Đài Văn cúi đầu xấu hổ không dám nhìnmặt của Lãnh Mặc Nghiên, lần này chỉ vì hắn ta mà kế hoạch của lão đạibị thất bại.
Lãnh Mặc Nghiên từ đầu đếncuối đều là bộ mặt hờ hững, không nhìn đến Đàm Đài Văn. Ngay cả lúcngười kia gắp mảnh thủy tinh cắm sâu trong bàn tay anh ta ra thì cũngkhông hề nhíu mày một chút, tựa như không thấy đau. Đàm Đài Văn vẫn tiếp tục quỳ ở đó, hắn biết lần này lão đại thật sự rất tức giận.
Cho đến khi người đàn ông kia băng bó xong, cung kính đứng sau lưng LãnhMặc Nghiên thì anh ta mới liếc mắt nhìn đến Đàm Đài Văn, lạnh lùng nói:“Tự mình quay về tổng bộ chịu phạt đi.”
Đàm Đài Văn thở ra một hơi, có phần nhẹ nhõm. Tuy hình phạt ở tổng bộ rấttàn khốc nhưng cũng không phải là không chịu được. So với việc bị đemđến nhà giam ở châu Phi hay bị bắn chết còn nhẹ hơn nhiều. Hắn ta biếtlần này lão đại không hoàn toàn trách hắn ta, mà chỉ là muốn cảnh cáothôi.
”Dạ, lão đại.”
Đàm Đài Văn đứng lên hơi cúi người chào Lãnh Mặc Nghiên một cái rồi mớibước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cung-chieu-em/3225249/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.