“Đúng là âm hồn bất tán mà, tôi đã chạy tới Pháp vậy mà vẫn gặp anh!”
”Cô nói chuyện với người vừa cứu cô như vậy sao?”
”Bổn tiểu thư có nói cần anh cứu sao?”
”Vũ Điềm Điềm, cô.... “ An Triết Hàn hoàn toàn tức giận, Vũ Điềm Điềm làngười duy nhất có thể dễ dàng khiến cho anh tức giận như vậy. Chỉ cầnvài câu nói của cô cũng sẽ làm cho người khác tức ói máu, sau đó lại bắt đầu đấu khẩu. Chuyện này từ mười năm trước anh đã sớm biết, cũng hìnhthành thói quen đấu võ mồm với cô.
”Đúng là thích xen vào chuyện của người khác!” Vũ Điềm Điềm lẩm bẩm nói,không quan tâm tới sắc mặt càng lúc càng đen của ai kia.
”Nếu không có tôi, thì vừa rồi cô đã bị tên khốn này làm cho hôn mê rồi, còn có thể ở đây mắng tôi sao.”
”Làm sao anh chắc rằng tôi sẽ bị đánh lén chứ, tôi có thể tự mình đối phóhắn.” Trong lòng Vũ Điềm Điềm hiểu rõ, nếu vừa rồi không có An TriếtHàn, cô sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng với bản tính của cô, sẽ không chịu thuatrước người khác, không bao giờ nhận mình yếu kém. Nhất là trước mặt AnTriết Hàn, khi gặp anh, cô sẽ không kiềm chế được mà cãi nhau với anh.
An Triết Hàn biết Vũ Điềm Điềm cứng miệng, cũng không so đo với cô, màchuyển tầm nhìn sang đám người trước mặt. Vừa rồi anh nghe thấy bọn họgọi thêm người tiếp viện, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tới đây. Việc nàynếu làm kinh động đến Long Thương và Đàm Đài Văn thì thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cung-chieu-em/3225241/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.