Chương trước
Chương sau
“Sao chứ?!”

Bà Viên nghe thấy liền cau mày. Cô gái đó bà cũng biết

“Không gặp, đuổi cô ta đi đi.”

An Tuệ Mẫn vẫn vì chuyện lúc trước mà cảm thấy không thỏa đáng liền nói nhỏ với bà Viên

“Bà ơi, gặp mặt cô ấy một lát không sao đâu. Xem thử cô ấy có chuyện gì muốn nói với chúng ta.”

Bà Viên thật sự không muốn gặp nhưng cô đã mở lời cũng không muốn từ chối

“Được rồi. Cho cô ta vào đi.”

“Dạ”

“Chào bà!”

Bà Viên không hài lòng nhìn cô ta. Bà sao?

“Tôi và cô thân tới mức đó à?”

“Bà đùa rồi. Sớm muộn cũng là người thân thôi. Tôi nói đúng không An Tuệ Mẫn!”

An Tuệ Mẫn khó hiểu nhìn cô ta, cô ta còn cười đầy khiêu khích với cô

“Cô nói vậy là có ý gì?”

“Ha, có ý gì sao?!”

Cô ta tự nhiên như nhà của mình đi tới ngồi xuống bộ ghế salon đắt tiền. Còn không quên quăng một thứ lên bàn

Bà Viên nhìn thấy liền không hiểu ý của cô ta là gì, bà trở nên mất kiên nhẫn



“Cái này là gì? Cô có ý gì?”

“Ý gì sao? Vậy cho hai người xem thêm cái này.”

Cô ta mở điện thoại ném lên trên bàn. An Tuệ Mẫn chồm người lấy điện thoại xem. Hai mắt cô mở lớn, tay run run. Bà Viên thấy vậy nhìn sang liền tức đến không thở nổi

An Tuệ Mẫn thấy vậy liền hốt hoảng

“Bác, mau nhanh lấy thuốc.”

“Tôi đi ngay”

Quản gia rất nhanh đã mang thuốc tới. Bà Viên uống xong sức khỏe liền nhanh chóng bình phục

“Mau, gọi thằng nghịch tử đó về cho ta. Nhanh.”

Bà Viên tức giận sai người gọi cho Cung Thần Vũ. An Tuệ Mẫn ôm lấy bà khóc nức nở.

20p sau Cung Thần Vũ đã về tới nhà

Anh không khỏi hốt hoảng khi nhìn thấy Jessi ngồi trong phòng khách, gương mặt đắc ý nhìn anh.

Bà Viên nhìn anh đầy tức giận còn có An Tuệ Mẫn đôi mắt đẫm lệ

“Bà, vợ, có chuyện gì sao ạ?”

Vả vờ vô tội là thượng sách. Dù gì anh và cô ta chỉ là tình một đêm. Do anh say nên không điều khiển được hành vi thôi

“Chuyện gì sao? Cái thằng nghịch tử này...”

Bà Viên tức giận đánh Cung Thần Vũ, bất ngờ Tiểu Dương chạy ra làm cả nhà hoảng loạn. An Tuệ Mẫn nhanh ý liền gọi Thư ký Lâm

“Thư ký Lâm, cậu đưa Tiểu Dương đến chỗ anh Thành Nhất chơi mấy hôm đi.”

Cậu bé không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng nghe thấy đến chỗ ba nuôi chơi thì vô cùng thích thú

“Dạ được”

Sau khi Thư ký Lâm rời đi thì không khí lại trở nên vô cùng căng thẳng.

“Cô tới đây làm gì?”

“Làm gì sao? Ha, tới đây tìm cha cho con tôi!”

Bùm. Tiếng nổ lớn trong đầu Cung Thần Vũ. Chuyện này không thể nào...

“Cô, cô vừa nói gì?”

“Anh không nghe rõ sao? Vậy để tôi nói lại lần nữa. Tôi có thai rồi. Con anh đấy, Cung Thần Vũ.”

Vẻ mặt Jessi dương dương tự đắt nhìn Cung Thần Vũ. Cung Thần Vũ lấy lại bình tĩnh liền lấy khí thế áp đảo cô ta



“Bằng chứng đâu?”

“Anh cần bằng chứng?! Vậy được, cái này đủ không?”

Cô ta chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn. Cung Thần Vũ cầm lấy liền nhìn thấy cảnh anh và cô ta thân mật. Cái này, là hôm ở quán bar!?

“Vậy cũng không đủ sức chứng minh rằng đứa bé trong bụng cô là của tôi!?”

“Vậy anh đợi đi. Khi tôi sinh nó ra thì biết nó là con ai.”

“Tôi không rãnh rước rắc rối vào người. Cô tốt nhất biến càng xa càng tốt.”

“Có làm mà không có nhận sao? Vậy được, để tôi xem thử Cung gia các người để mặt vào đâu.”

Cung Thần Vũ chau mày nhìn Jessi

“Cô có ý gì?”

“Ây da, cũng không có ý gì. Để video này phát tán trên mạng, thế nào? Anh thấy có được không!”

“Cô...”

“Thôi đủ rồi!”

An Tuệ Mẫn nãy giờ im lặng không nói gì. Trái tim cô đã vỡ thành trăm mảnh rồi. Cung Thần Vũ nhìn thấy liền nhanh chóng tới ôm cô nhưng An Tuệ Mẫn đã gạt tay anh ra

“Đủ rồi, tất cả đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa.”

An Tuệ Mẫn lảo đảo bước lên phòng. Cô rất mệt, thật sự rất mệt. Tại sao mọi chuyện lại như vậy. Tại sao cô lại không thể có được một cuộc đời bình yên?!

Bà Viên nhìn thấy liền đau lòng không thôi. Dù thật hay giả thì vẫn là 50-50 đứa bé trong bụng cô ta vẫn có thể là con cháu Cung gia.

“Quản gia, ông đưa cô ta đến biệt thự ngoại ô dưỡng thai. Cho người canh chừng cô ta.”

“Dạ. Cô Jessi, mời cô đi theo tôi.”

Jessi cười nhếch môi. Muốn cô đi, bọn họ nằm mơ đi

“Tại sao tôi phải đi? Bà à, tôi không đi đâu hết. Tôi sẽ ở đây!”

“Cô... Cô không có liêm sỉ à?!”

“Tôi làm rớt liêm sỉ rồi, làm sao đây?!”

Cô ta vừa nói vừa đùa nghịch mấy móng tay của mình, không để ai vào mắt

“À phải rồi, mấy người không đồng ý thì cũng chẳng sao. Tôi sẽ gửi cái video đó cho mấy trang báo. Cung gia mấy người nổi tiếng sẽ càng nổi tiếng hơn đúng không?”

“Cô dám sao?!”

“Tất nhiên. Chẳng phải anh hại tôi mất hết tất cả à? Tôi cũng chẳng có gì để mất nữa cả.”

Bà Viên nãy giờ im lặng quả thật không chịu nổi nữa

“Thôi được rồi. Cô ta muốn ở lại thì ở lại. Quản gia, ông đưa cô ta tới phòng cho khách đi.”

“Dạ. Cô Jessi, mời.”

“Hứ” Cô ta giở bộ dáng đổng đảnh nâng đôi giày cao gót màu đỏ rời đi.

Cung Thần Vũ thật sự không tin rằng bà Viên sẽ quyết định như vậy

“Bà...”

“Bà!? Bà làm sao? Hả? Tại sao cháu lại làm ra chuyện này hả? Đám bồng bông này là do cháu chứ do ai gây ra. Bây giờ thì hay rồi, đẹp mặt rồi!”

“...”

“Còn Tiểu Mẫn nữa. Nó làm gì mà phải chịu đựng mấy chuyện này. Con không xứng đáng làm chồng nó.

Bà nói cho con biết, từ thời khắc này bà không cho phép con bước chân vào Cung gia nữa.”

“Bà!”

“Không nói nữa. Con đi ra ngoài cho bà.”

“Nhưng con muốn xem cô ấy thế nào”

“Thế nào sao? Con nhìn mà không thấy sao? Tốt nhất bây giờ con đừng đứng trước mặt nó nữa. Đi nhanh lên!”

Cung Thần Vũ biết lần này lỗi của anh không thể nào tha thứ được rồi. Anh nhìn lên lầu một lát rồi cũng rời đi.

Bà Viên tức giận ngồi xuống ghế. Cái nhà này tan nát hết rồi. Bà Viên nhanh chóng gọi cho ông bà Cung quay về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.