🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
07

 

Quách Mộc Thu, người thân thiết với Hướng Vãn, cũng nghiêm túc lên tiếng:

 

“Hướng Vãn muội muội chưa bao giờ nói dối.

 

“Nàng nói không lấy, tức là không lấy.”

 

Liên Tri Tình ánh mắt thoáng qua tia giễu cợt, lạnh nhạt nói:

 

“Ngươi là tỷ muội tốt của nàng, đương nhiên sẽ đứng về phía nàng mà nói đỡ.

 

“Chi bằng khuyên nàng sớm giao ra, ta sẽ thay nàng cầu xin trước mặt phụ thân.”

 

Mạnh Yên Lạc cũng mỉa mai thêm:

 

“Nghe nói mẫu thân ngươi chỉ là nhi nữ của một Huyện lệnh thất phẩm, nhờ chó ngáp phải ruồi mới được gả cho phụ thân ngươi, nay lại chẳng được sủng ái.”

 

Nàng lấy tay che miệng cười:

 

“Chẳng lẽ mẫu thân ngươi sai bảo ngươi, nhân ngày hôm nay đông người, trộm chút trang sức quý giá, sau này lặng lẽ giữ lại làm đồ cưới?”

 

Lời nói của nàng đầy ác ý, dù ta đã sống qua hai đời, cũng không kìm được mà cau mày.

 

Hướng Vãn, tay thả bên hông, đã nắm chặt lại, trên khuôn mặt bực bội hiện rõ.

 

Huyện chủ Hòa Lăng nóng ruột, giọng đầy vẻ gấp gáp:

 

“Liên Hướng Vãn, mẫu thân ngươi không được sủng, ta có thể hiểu được việc ngươi không muốn thấy người khác hạnh phúc.

 

“Từ nay ta sẽ không khoe khoang trước mặt ngươi nữa, chỉ xin ngươi trả lại chiếc vòng ngọc cho ta!”

 

Nàng vì quá gấp mà suýt ngã, may được Mạnh Yên Lạc đưa tay đỡ lấy.

 

Hướng Vãn ánh mắt thoáng qua tia sáng, giọng trong trẻo nói:

 

“Ta đã biết chiếc vòng ngọc ở đâu rồi.”

 

Liên Tri Tình cười lạnh:

 

“Còn nói không phải ngươi lấy!

 

“Nếu sớm nhận, chúng ta đã không phải phí công tranh luận nhiều như vậy!”

 

Hướng Vãn trong ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, nàng chỉ tay về phía Mạnh Yên Lạc.

 



“Ta quả thực không lấy, nhưng giờ ta biết người đã lấy nó là ai rồi.

 

“Là Mạnh tỷ tỷ.”

 

Nghe vậy, Mạnh Yên Lạc đứng khựng lại tại chỗ.

 

Hướng Vãn điềm tĩnh giải thích:

 

“Chiếc san hô đó đã được nhuộm màu, vừa rồi khi Huyện chủ thoa hương cao, một ít thuốc nhuộm đã loang ra.”

 

“Mạnh tỷ tỷ, trên tay trái của tỷ có dính màu đỏ.”

 

Huyện chủ nghe vậy, lau nước mắt, vội vàng kéo lấy tay trái của Mạnh Yên Lạc.

 

Quả nhiên, trên tay nàng có vết màu đỏ nhàn nhạt.

 

Mạnh Yên Lạc liên tục lắc đầu, hoảng hốt nói:

 

“Ta cũng không biết tại sao trên tay ta lại có màu đỏ này, không thể nào!

 

“Ta rõ ràng cầm bằng tay phải mà!”

 

Lời vừa thốt ra, nàng liền nhận ra mình đã lỡ miệng.

 

Vội vàng đưa tay bịt kín miệng, thân mình run rẩy không ngừng.

 

Huyện chủ Hòa Lăng giận đến cực điểm, không kìm được đẩy nàng một cái:

 

“Ngươi là biểu muội của ta, vậy mà dám trộm vòng ngọc của ta rồi còn muốn giá họa cho người khác sao?”

 

Mạnh Yên Lạc mặt trắng bệch như tờ giấy, trán lấm tấm mồ hôi.

 

Hồi lâu, nàng mới cắn môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cay đắng:

 

“Vậy thì đã sao!

 

“Ngươi rõ ràng biết ta ngưỡng mộ Lâm Chiêu đã lâu, không những đoạt hôn sự của ta, còn ngày ngày khoe khoang trước mặt ta, nói vị hôn phu của ngươi đối với ngươi ân ái thế nào!”

 

Nàng vừa cười vừa rơi lệ:

 

“Ta hận ngươi đến thấu xương, ta cố ý muốn ném đi tín vật định tình của ngươi, xem ngươi còn khoe khoang được gì nữa!”

 

08

 

Huyện chủ Hòa Lăng và Mạnh Yên Lạc vì chuyện này mà ầm ĩ không ngừng, hội lên núi vì thế mà sớm kết thúc.



 

Ta đưa Hướng Vãn và Liên Tri Tình với vẻ mặt đầy không cam tâm trở về nhà.

 

Phía sau một cây tùng to bằng cả thân người lớn mọc ở lưng chừng núi, có hai người bước ra, chính là Tam hoàng tử và Đại Lý Tự Thiếu Khanh Trì Sảng.

 

Tam hoàng tử vỗ tay, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi:

 

“Quả là một cô nương thông tuệ.”

 

Trì Sảng im lặng một lúc, không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn theo hướng chúng ta xuống núi.

 

Mà tất cả những điều này, ta và Hướng Vãn cẩn thận xuống núi đều không hay biết.

 

Phu quân biết được chuyện này, liền nổi giận.

 

Gần đây triều đình quyền thế xáo động, hắn bận rộn công vụ, chuyện quản giáo nhi nữ vốn không mấy can thiệp.

 

Lần này hiếm khi hắn tức giận, không hài lòng nhìn Liên Tri Tình, nói:

 

“Dù các ngươi không phải cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng vẫn là tỷ muội. Sao ngươi có thể không phân trắng đen mà đi vu oan cho tỷ tỷ như vậy?”

 

Liên Tri Tình nghe vậy, lòng không phục, nhưng chỉ dám nhỏ giọng phản bác:

 

“Khi đó chứng cứ rõ ràng như vậy, con mới…”

 

Hứa di nương lao lên, hung hăng đá Liên Tri Tình một cú, giọng the thé:

 

“Phụ thân ngươi nói ngươi sai là sai, ngoan ngoãn nhận phạt đi, còn dám cãi bướng!”

 

Liên Tri Tình bị đá loạng choạng, trâm cài rơi xuống đất, nước mắt từng giọt lớn lăn dài trên má.

 

Nàng quỳ xuống đất, giọng run rẩy cầu xin:

 

“Phụ thân, con sai rồi…”

 

Hứa di nương lúc này mới dịu giọng nói:

 

“Phu quân chớ giận, đều do thiếp thân không biết dạy dỗ. Lần này thiếp thân nhất định sẽ quản thúc nàng, để nàng biết hối cải.”

 

Nàng khẽ lau khóe mắt, giọng nói đầy vẻ đau buồn:

 

“Tri Tình ngày thường theo một di nương như thiếp, chịu không ít khổ cực, việc giáo dưỡng học hành tự nhiên không bằng Hướng Vãn.

 

“Chỉ mong phu nhân không chấp nhặt trẻ nhỏ.

 

“Nhưng lần này lại đắc tội với tam tiểu thư nhà Bình Chương Sự, còn để nàng mất mặt trước bao người.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.