Kiếp trước, nàng nổi tiếng với tài múa, từng được chú ý rất nhiều.
Ta từng nghĩ, đó hẳn là điều nàng yêu thích.
Hướng Vãn nghiêm túc nói:
“Một khúc Kinh Hồng Vũ tuy có thể kinh diễm bốn phương, nhưng nếu được chọn, con càng mong muốn bản thân xuất chúng về tài hoa và năng lực hơn.”
“Dung nhan rồi cũng sẽ phai tàn, những kẻ khen con đẹp rồi cũng tan biến. Chỉ có học thức mới mãi không phụ ta.”
Lời nàng nói, không ngờ lại trùng hợp với suy nghĩ của ta.
Nhưng Liên Tri Tình thì không nghĩ như vậy.
Hiện tại, nàng đói đến gầy trơ xương, thân thể yếu ớt, nhưng lại lấy làm đắc ý vì dáng vẻ yếu đuối như liễu trước gió, có thể nhảy được những điệu múa yêu kiều.
Không biết Hứa di nương cho nàng uống thứ thuốc gì, khiến giọng nói nàng càng thêm mảnh mai, uyển chuyển, tựa tiếng oanh hót.
Nàng khéo léo và khôn khéo hơn cả Hứa di nương, chỉ một lòng học những khúc ca lả lơi và vũ điệu quyến rũ.
Thường xuyên bầu bạn bên các công tử quyền quý, lúc nào cũng sẵn sàng khoe ra điệu múa mềm mại của mình, nhận về vô số lời tán tụng.
Nàng luôn khoe khoang trước Hướng Vãn rằng mình đã múa nổi bật ở đâu, được những ai khen ngợi.
Nhưng nàng không biết rằng, ánh mắt những người kia nhìn nàng chẳng khác nào nhìn một vũ nữ, chỉ xem nàng như một món đồ tiêu khiển.
Có một ngày, nàng vì không ăn sáng mà ngất xỉu.
Hướng Vãn thấy nàng đáng thương, liền đưa cho nàng một miếng bánh hạt dẻ.
Không ngờ lại bị Liên Tri Tình giận dữ mắng mỏ:
“Ngươi chính là ghen tị với dáng người mảnh mai, điệu múa tuyệt mỹ của ta được mọi người yêu thích, nên mới cố tình đưa ta món bánh ngấy ngán này để ta béo lên.
“Đừng tưởng mẹ ngươi là chính thất phu nhân thì ngươi đã giỏi lắm! Hiện nay người nổi danh khắp kinh thành là ta đây!”
Nàng ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu căng.
Hướng Vãn tuy tính tình ôn hòa, nhưng không phải là người dễ chịu ức hiếp.
Nàng liền phản bác:
“Ta chỉ thấy ngươi sắp c.h.ế.t đói nên mới đưa cho ngươi ăn.
“Nếu sớm biết ngươi ngang ngược như vậy, ta đã cho A Hoàng ăn chứ chẳng để dành cho ngươi!”
A Hoàng là một chú mèo vằn Hướng Vãn nhặt về.
Hai tỷ muội cãi nhau một trận, từ đó trở mặt thành thù.
Chuyện này đến tai Hứa di nương, Liên Tri Tình lại bị thêm một trận đòn.
Hứa di nương còn chạy đến xin lỗi, nhìn Hướng Vãn với ánh mắt đầy quan tâm:
“Con nha đầu hèn mọn kia không hiểu chuyện, đã mạo phạm Đại tiểu thư. Đại tiểu thư đừng chấp nhặt với nó.”
Hướng Vãn nghi hoặc hỏi ta:
“Mẫu thân, vì sao di nương lại đối xử với Liên Tri Tình như vậy? Tri Tình mới là nhi nữ của bà ấy mà?”
Ta còn chưa kịp nghĩ cách trả lời, nàng đã nhào vào lòng ta:
“Vẫn là mẫu thân tốt nhất.”
Trong lòng ta bỗng dâng lên một dòng ấm áp.
Ta nghĩ, ban đầu ta vốn không thích nàng đến vậy.
Chỉ vì cảm kích nàng đã sẵn lòng cứu ta, hy vọng kiếp này nàng có thể sống tốt hơn.
Nhưng ngày tháng như thế kéo dài, ta lại thực sự xem nàng như nhi nữ ruột thịt.
06
Thu tàn đông tới, tháng ngày cứ thế xoay vòng.
Hai nhi nữ của Liên gia giờ đây đều đã trưởng thành.
Tại hội lên núi mùa thu, Liên Tri Tình vấn cao tóc mây, vận la y đỏ tươi nhẹ nhàng bay bổng, dáng vẻ nổi bật thu hút ánh nhìn.
Nàng rất giỏi dùng những lời khen ngợi lấy lòng người khác, hiện tại đã thân thiết với vài tiểu thư nhà quyền quý.
Còn Hướng Vãn lại không thích những nơi đông đúc như vậy.
Nàng lễ nghi đoan chính, chưa từng có sai sót, nhưng lại không mặn mà gì với đám công tử tiểu thư trong kinh thành.
Vừa đến đây, nàng đã cùng tiểu thư nhà Kinh Triệu Phủ Doãn, Quách cô nương, nắm tay đi về hướng khác.
Ta cùng vài phu nhân quen biết trò chuyện một lúc, ngắm nhìn mấy chậu cúc quý hiếm.
Quay đầu lại, ta bỗng thấy Hướng Vãn bị vây kín ở giữa đám đông, liền không khỏi sốt ruột, vội vàng tiến tới.
Thì ra là vòng san hô ngọc đính ở vạt váy của Huyện chủ Hòa Lăng bị mất.
Mọi người đồng loạt cho rằng, Hướng Vãn đã lấy cắp.
Tam tiểu thư nhà Bình Chương Sự, Mạnh Yên Lạc, là người đầu tiên gây khó dễ:
“Vừa nãy ở dưới gốc cây hòe, chỉ có mỗi mình Liên Hướng Vãn ngồi đó. Nếu không phải ngươi lấy, chẳng lẽ vòng ngọc tự mọc chân mà chạy được sao?”
Chiếc vòng san hô ngọc ấy tuy không phải vật gì hiếm lạ, nhưng lại là tín vật của công tử nhà Thái phó, vị hôn phu của Huyện chủ, tặng cho nàng.
Huyện chủ còn trẻ người non dạ, không nhịn được khoe ra một phen, ai ngờ chỉ sau nửa canh giờ lại mất tích.
Hướng Vãn còn chưa kịp biện bạch, Liên Tri Tình đã cong khóe môi, giọng điệu châm chọc nói:
“Tỷ tỷ, dù mẫu thân của tỷ xuất thân hàn môn, chẳng có gì tốt đẹp để cho tỷ, nhưng cũng không đến mức tỷ phải đi ăn cắp đồ của người khác chứ?”
Huyện chủ Hòa Lăng nghe vậy, vội vã lên tiếng:
“Hướng Vãn muội muội, chiếc vòng ngọc ấy không đáng giá bao nhiêu, nhưng lại có ý nghĩa vô cùng với ta.
“Muội cứ trả lại cho ta đi!”
Nàng vừa nói, vừa rút chiếc trâm vàng trên đầu xuống, nước mắt ngân ngấn:
“Muội không có trang sức quý giá đúng không?
“Ta dùng cái này để đổi với muội, chiếc trâm vàng này còn đắt giá hơn cả vòng ngọc kia.”
Hướng Vãn bị vây ở chính giữa, ánh mắt vì tức giận mà sáng trong như vầng trăng thấm nước.
Trên khuôn mặt hiếm khi hiện vẻ bực bội, nhưng nàng vẫn không hề hoảng loạn.
Chỉ lạnh nhạt nói:
“Ta nhắc lại một lần nữa, ta thực sự không hề lấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]