Nàng cắn cắn môi, như vô tình nhắc đến:
“Há chẳng phải là đã làm phật ý Bình Chương đại nhân?”
Phu quân nghe vậy liền biến sắc, kinh hãi nói:
“Tể tướng đã già, sắp về hưu, Bình Chương đại nhân đã gần như một bước lên làm Tể tướng.”
Càng nghĩ càng sợ, hắn nhìn sang Hướng Vãn, giận dữ quát:
“Đồ nghiệt chướng!
“Chuyện hôm nay ngươi nhận sai cho xong, giờ còn khiến tiểu thư Mạnh gia mất mặt. Ngươi có biết ta phải làm việc dưới trướng Bình Chương đại nhân không?”
Hướng Vãn mím chặt môi, đáp lại:
“Phụ thân, con không sai.
“Con chỉ nói sự thật mà thôi.”
Phu quân sắc mặt lạnh băng, vung tay hất vỡ chén trà trên bàn, ánh mắt nhìn Hướng Vãn như băng giá thấu xương:
“Ngươi cũng quỳ xuống!”
Hướng Vãn đôi mắt ngân ngấn nước, nhưng vẫn cứng cỏi không nói một lời.
Thấy mọi chuyện càng lúc càng không thể chấp nhận được, ta tiến lên một bước, nói:
“Chuyện hôm nay rõ ràng là Hướng Vãn chịu oan ức. Nếu không nhờ con bé thông minh, chẳng phải đã bị người khác vu oan hay sao?
“Vậy con bé có lỗi gì chứ?”
Phu quân nhìn ta chằm chằm hồi lâu, giận dữ nói:
“Chẳng trách Hướng Vãn không biết đối nhân xử thế, hóa ra là do nàng không biết dạy dỗ.
“Nếu đã vậy, mẫu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-hien-phu-tuyet/3740206/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.