Mẹ đã từng nói, mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta, và mẹ cũng không muốn con tha thứ cho ông ta.
Mẹ đã từng nói, dù cho mai sau con có gặp lại ông ta thì cũng phải đối mặt với ông ta, mắng cho ông ta một trận rồi mới được quay người bỏ đi.
Phải luôn giữ sự kiêu hãnh, tuyệt đối không nhún nhường.
Mẹ còn nói, mẹ vẫn còn và sẽ luôn hận ông ta.
Trước khi chết, mẹ đã gọi tên ông ta. Tôi có thể biết rằng mẹ hận và cũng nhớ ông tới mức nào.
"Bố còn yêu mẹ không?"Tôi cất tiếng hỏi, giọng nói đờ đẫn nghe mà đều đều được phát ra khi ý thức của tôi vẫn còn đang nghĩ tới những gì năm xưa mẹ đã căn dặn.
"Yêu."Lưu Thiên Hoàng trả lời thẳng thắn. "Bây giờ bố nhận ra, còn một điều mà bố hối hận nữa, chính là để mẹ con ra đi như vậy."Dứt lời, ông ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mỡ gà sắp đổ ập một cơn mưa lớn. Ánh mắt đó của Lưu Thiên Hoàng dường như không phải là hướng về bầu trời, mà tôi có cảm giác như ông ta đang tìm kiếm bóng dáng của mẹ, đâu đó trên bầu trời rộng mênh mông kia, như mò kim dưới đáy đại dương.
Mẹ, nếu giờ con nói con tha thứ cho ông ta, có phải là một sai lầm không?
Là một sai lầm.
Mẹ, nếu giờ con chạy ra ôm lấy ông ta, có phải là một sai lầm không?
Là một sai lầm.
Mẹ, nếu bây giờ con đồng ý đi dự đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3095033/chuong-12-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.