Bóng dáng của Lưu Thiên Hoàng không hề nhúc nhích kể từ lần cuối tôi nhìn thấy ông ta tại nghĩa trang xế chiều nay. Đứng ở một khoảng cách khá xa, tôi vẫn nhìn rõ khuôn mặt thất thần của ông, vẫn đang chăm chú nhìn ngôi mộ giờ cũng đang ướt đẫm như ông. Nhìn khung cảnh trước mặt, tôi không dám bước tiếp, mà chỉ muốn đứng nhìn mãi như thế này. Tiếng mưa rơi trên ô cứ lộp độp vang lên phía trên đầu làm tâm trạng tôi càng trở nên xao xuyến. Tầm nhìn của tôi bị những dòng nước mưa chặn lại, hình ảnh một người chồng đứng trước mộ của người vợ cũ càng trở nên mờ dần.
Không phải, là do mắt tôi đã nhòe, tôi đã cùng ông trời, chảy những giọt nước mắt từ tận đáy lòng. Cứ đứng nguyên một chỗ nhìn như vậy, tôi thật không cam lòng chút nào.
Từng bước, từng bước nữa, tôi mạnh dạn sải dài bước chân mình đi tới gần người đàn ông đó hơn. Tiếng loạt soạt của cỏ, tiền lách tách của mưa, tiếng lòng thổn thức của tôi đang thúc đẩy chân mình đi nhanh dần. Càng tới gần, tầm nhìn của tôi đáng lẽ phải rõ hơn, nhưng không hiểu sao nó lại mờ nhạt đi, đọng lên trên mặt chỉ mà nước mắt. Rồi cho tới khi nước mắt tuôn trào, tôi mới biết được tình cha con là gì. Cho dù tôi có cố gắng tránh xa chính bố ruột của mình, nhưng sợi dây tình thân vẫn mãi mãi không thể bị cắt đứt. Nó là thứ duy nhất làm cho tôi khóc bây giờ, là thứ duy nhất làm cho trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3095035/chuong-12-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.