Mái tóc bồng bềnh như những vòm cây nhìn từ xa trở nên rối bờ bởi làn gió mát lạnh. Khuôn mặt trắng trẻo mà ánh lên vẻ lạnh lùng ấy từ từ nhìn sang phía hai chúng tôi đang đứng. Đôi mắt cụp mất một nửa thẳng thắn đối mắt với tôi. Quả thật sự quá đẹp trai, như một thiên thần từ trên trời xuống vậy. Nếu không thấy người đó đẹp trai thì chắc tôi cũng không tài nào nhận ra đó là ai. Ba cặp mắt trao nhau ánh nhìn, không mãnh liệt nhưng chứa tran bao nhiêu cảm xúc riêng biệt. Tôi không biết mình mở to mắt ra tới cỡ nào mới có thể hết sự kinh ngạc này.
Hàn Băng Vũ, cậu ấy thật sự đã đến đây, nhưng... tại sao? Tôi vẫn chưa thể tin rằng Hàn Băng Vũ đang đứng trước mặt tôi, đáp lại ánh mắt của tôi không do dự. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi nhìn thấy mặt cậu ấy nhỉ? Đã bao lâu rồi tôi mới được chứng kiến cậu ấy gần như thế này?
Hàn Băng Vũ, cậu ấy đang đứng ngay trước mắt tôi, là thật hay ảo ảnh? Tôi muốn vươn tay ra chạm thử, nhưng tại sao hình bóng cậu ấy lại xa hơn so với tôi tưởng tượng nhỉ?
Mắt tôi nhòe rồi, nhòe mất rồi. Sao lại khóc chứ? Vào đúng thời điểm này, sao tôi lại làm cho mặt mũi mình xấu hoắc thế này? Hình ảnh phía trước không còn rõ nữa, chỉ mong là nước mắt không chảy ra, chỉ lắng đọng lại trên khóe mi mà thôi, hoặc tôi ước tôi có thể làm cho nó chảy ngược vào bên trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094940/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.