Chương trước
Chương sau
Bỗng vài tiếng la hét, vài người ngã xuất hiện ở chỗ không xa.

"Tránh đường cho đại ca Lôi Vĩ Vĩ nào. Đại ca đi qua, đại ca đi qua!"Đó là tiếng nói của Trần Hạo Nam, đàn em trung thành của Lôi Vĩ Vĩ.

Lôi Vĩ Vĩ cũng dừng lại trước mặt tôi, nhìn tôi một lúc rồi ngồi xổm xuống. "Y Y, cô làm sao thế này?"Hắn xoa nhẹ đầu tôi, gặng hỏi.

"Lôi Vĩ Vĩ, các đứa đàn em dở hơi của anh, nó đi làm tiếp viên quán bar kìa."Thiên Thu đứng bên cạnh, nói một cách khiêu khích.

"Y Y, cô đứng lên trước đã."Lôi Vĩ Vĩ đứng dậy, rồi chìa hai tay ra trước mặt tôi.

Nhìn đôi bàn tay to lớn của Lôi Vĩ Vĩ, tôi lại cắn môi cúi mặt xuống. Tôi thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn cậu ấy nữa. Lôi Vĩ Vĩ vốn nổi nóng, không thích ai giấu mình điều gì, cậu ta đã phát hiện ra sự thật, thể nào cũng siết cổ tôi cho mà xem.

"Lôi Vĩ Vĩ, cẩn thận đó."Thiên Thu cười một cách mỉa mai. "Bàn tay con nhỏ đó, không biết đã sờ vào bao nhiêu thằng đàn ông rồi."

Thiên Thu vừa dứt lời, mọi người xung quanh lại cười phá lên không ngớt, tiếp tục chỉ trích tôi trước mặt Lôi Vĩ Vĩ, lại càng khiến tôi hận bản thân mình hơn.

"Lôi... Lôi... Lôi... Vĩ Vĩ, tôi..."Ít nhất cũng phải cho hắn một lời giải thích, nếu hắn không tin tôi thì chắc không còn cách nào khác. "Mọi... mọi thứ không... không phải vậy đâu... nghe... nghe tôi nói..."

"Thiên Thu."Lôi Vĩ Vĩ ngắt lời tôi, liếc mắt nhìn cô ta, tỏa ra sát khí ngùn ngụt. "Lời cô nói có phải không?"

"Đúng!"Thiên Thu mỉm cười, trả lời nhanh gọn, rồi đắc ý nhìn tôi.

Lôi Vĩ Vĩ, đúng rồi, hắn phải tin người hắn yêu hơn là tôi, một đứa ngu xuẩn, chẳng có địa vị gì trong thâm tâm hắn. Tại sao tôi lại cố giải thích làm gì chứ?

Bỗng Lôi Vĩ Vĩ đứng bật dậy, hai tay liền túm chặt lấy cổ áo Thiên Thu trước con mắt kinh hãi của mọi người. Ngay cả tôi cũng vậy. Hàn Bănh Vũ đang đờ người thì cũng bật dậy, ngạc nhiên khi nhìn cảnh này.

"Vậy mà..."Giọng Lôi Vĩ Vĩ cứ lớn dần. "Sao Y Y nói không phải?"Hắn rống lên.

"Lôi... Lôi Vĩ Vĩ nổi giận rồi."

"Xem ra... Thiên Thu..."

Các học sinh sợ hãi lùi lại vài bước, tôi sợ hãi nhìn con hổ giận dữ trước mặt mình. Lôi Vĩ Vĩ, cậu có nhìn nhầm Thiên Thu thành Trúc Y này không?

"Lùi lại."Hàn Băng Vũ bất ngờ kéo tôi đứng dậy, rồi đẩy lùi tôi ra đằng sau. Bị tấm lưng dài của Hàn Băng Vũ chắn, tôi chỉ còn loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa.

"Lôi... Lôi Vĩ Vĩ, anh... anh biết anh đang động vào ai không?"Thiên Thu gân cổ, cố gắng gỡ tay Lôi Vĩ Vĩ ra khỏi cổ áo.

"Vậy chuyện này... có phải do cô làm không?"Lôi Vĩ Vĩ gằn giọng hỏi.

"Chuyện..."Thiên Thu sững người nhìn Lôi Vĩ Vĩ một lát như có tật giật mình, rồi lại nhanh chóng phản bác. "Cậu hỏi Hàn Băng Vũ xem, đọc lại bảng tin một lần nữa đi."

Lôi Vĩ Vĩ hằn học nhìn Thiên Thu, nghiến răng ken két không thôi. Sau đó hắn quay phắt lại phía Hàn Băng Vũ, ném Thiên Thu sang một bên khiến cô ta ngã lăn cu lơ một cách đau đớn.

"Mày... bánh bèo thối..."Lôi Vĩ Vĩ đùng đùng nổi giận, quay sang túm cổ áo Hàn Băng Vũ, nhìn cậu ta bằng cặp mắt nảy lửa. "Mày làm hả?"

"A đại ca, đúng là Hàn Băng Vũ tố cáo nè!"Tên Trần Hạo Nam ngu si đần độn, mặt cứ như thằng đao, cười hì hì nhìn Lôi Vĩ Vĩ, tay chỉ vào bảng tin.

Trần Hạo Nam ơi.... T_T

"Bỏ ra."Hàn Băng Vũ cuối cùng cũng lạnh lùng lên tiếng.

"Mày đã làm cho Y Y bị đuổi học hả?"Lôi Vĩ Vĩ gầm lên dữ tợn.

"Lôi.. Lôi Vĩ Vĩ, đừng... đừng mà..."Không hiểu tôi có can đảm từ đâu, mà xông ra nắm chặt cổ tay Lôi Vĩ Vĩ với khuôn mặt mếu máo như sắp khóc.

Lôi Vĩ Vĩ nhìn tôi một lúc. Đôi mắt hắn bỗng giãn ra rồi lại quay sang nhìn Hàn Băng Vũ, đẩy mạnh cậu ấy ra. "Bánh bèo, nghe này."Lôi Vĩ Vĩ chỉ tay vào mặt Hàn Băng Vũ. "Y Y là đàn em của tao, mày chả có quyền gì với cô ấy cả. Mày... tao sẽ không tha cho mày vì tội dám tố cáo cô ấy đâu."

"Con nhỏ Trúc Y đó làm đàn em của Lôi Vĩ Vĩ từ khi nào vậy?"

"Chắc là nó cố tình làm trâu ngựa cho Lôi Vĩ Vĩ... để kiếm tiền ấy mà."

Nhưng mà mặc dù có Lôi Vĩ Vĩ bảo vệ, hắn ta cũng không giúp được gì cho lắm, thậm chí còn làm tôi vướng thêm tin đồn xấu. Tên Lôi Vĩ Vĩ này, cậu đúng là có lòng giúp người nhưng mà chỉ tổ mang thêm rắc rối.

"Ai, ai nói thế hả?"Lôi Vĩ Vĩ nhìn quanh ngó quất, cố gắng tìm ra được học sinh nào đã nói mấy câu tôi lợi dụng hắn vì tiền. Nhưng mà điều này chỉ làm cho họ sợ mà chạy hết, lại còn căm ghét tôi hơn. Trước khi đi, Hoa Ấn và Hoa Băng không quên tặng tôi cái nhìn 'hẹn gặp lại'.

"Lôi Vĩ Vĩ!"Thiên Thu chỉ tay vào mặt cậu ta, tức giận tuyên bố. "Những gì anh làm với tôi trong ngày hôm nay chỉ vì con nhỏ này..."Cô ta ngay lập tức chỉ tay sang tôi. "Tôi sẽ không quên đâu."Nói xong, nàng bỏ đi.

"Thiên Thu, tôi cũng sẽ không quên những gì cô đã làm với tôi."Lôi Vĩ Vĩ lấy hết sức gào lên, vang cả sân trường rộng lớn.

Đường Thiên Thu vốn là người hắn thích, vậy tại sao hắn làm vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.