Cuối cùng, tôi cũng về tới nhà an toàn, thoát khỏi sự áp bức của tên Lôi Vĩ Vĩ bạo lực đó. May mà tôi bịa ra rằng thằng bố tôi nó bị tai nạn, như lần tôi nói với Đình Đình, nên mới vượt qua cửa ải vừa rồi. Tôi cũng không biết tại sao Lôi Vĩ Vĩ vẫn còn có mặt ở trường.
Cả nữa, không hiểu sao tôi chưa nói với hắn địa chỉ nhà mình, thế mà Lôi Vĩ Vĩ một lèo đưa tôi thẳng về nhà.
Quay trở lại thực tại, không biết điều gì sẽ xảy ra với tôi, tôi rón ra rón rén bước vào nhà.
Cạch!
Tôi mở cửa, ngó đầu vào trong, nhìn xem có ai không. Ai ngờ trong nhà chỉ là một màu đen như mực, không lấy chút ánh sáng của một bóng đèn. Tôi khẽ thở phào, bước vào trong rồi đóng cửa lại.
Khi cửa vừa đóng lại thì ngay lập tức, đèn trong nhà bật sáng trưng trưng, làm tim tôi suýt thì vỡ vì đau thóp. Trước mặt tôi là một người phụ nữ với khuôn mặt đen tới mức xì khói, đôi mắt nảy lửa hằn học nhìn tôi. Chân phải thì dậm xuống sàn, tay trái cầm roi mây, khoanh tay trước ngực.
Ực! Dì Khuê tức rồi.
"Con...con chào... dì ạ!"Tôi cười gượng gạo, đưa tay ra chào.
....................
Sáng hôm sau, tôi đi tàu điện đến trường. Mặc dù tàu hôm nay vắng, nhưng mà tôi không thể ngồi được, vì cái mông đau ê ẩm bị tẩn nhừ đòn của dì Khuê hôm qua. Hic hic, báo hại tôi tối qua ngủ phải nằm sấp, khó ngủ như chết đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-ben-anh/3094870/chuong-4-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.