Châu Lạc Thanh thức giấc trong cơn hốt hoảng, phóng qua người Mặc Thiệu Viễn chạy nhanh vào phòng tắm như bị ma rượt. Anh đang ngủ cũng bị làm cho thức giấc, anh mơ màng ngốc đầu nhìn xung quanh.1
- Vợ mình bị gì vậy?
Có chút khó hiểu, hoang mang. Anh lật chăn lên xem chỗ cô nằm. Lạc Thanh tới tháng hay sao? Nhưng đâu phải, tháng này của cô đã qua rồi mà!
Dở chăn bước xuống giường, đi vào phòng tắm xem cô như thế nào. Bước vào đã thấy cô vội vội vàng vàng như có công việc gấp rút.1
- Việc gì?
- Mặc Thiệu Viễn, có phải anh đã tắt báo thức của em không? Rõ ràng em có đặt là 6 giờ, nhưng tại sao không reo chứ?1
Châu Lạc Thanh vừa xả bọt sữa tắm trên người vừa lên giọng hỏi tội anh. Hôm qua cô sợ mình dậy trễ, cố tình đặt báo thức, ấy vậy mà bây giờ đã hơn 8 giờ vẫn không reo.
- Em bình tĩnh đi!
Mặc Thiệu Viễn dựa người vào tường day day trán, anh đã bảo cứ ngủ thoải mái, không có việc gì phải thức sớm. Vậy mà cô không nghe lời, ngang bướng đặt báo thức. Trong lúc cô ngủ say, anh đã lén xóa bỏ.1
20 phút sau cả hai mới xuống nhà, Châu Lạc Thanh vừa xấu hổ vừa lo sợ đi sau lưng của Mặc Thiệu Viễn. Anh thì rất thong thả, tay đút vào túi quần hiên ngang đi xuống.1
- Hôm qua cháu ngủ ở đâu? Đình Kiên, dạo này bà thấy cháu thường xuyên để Kiều Ân ngủ một mình.1
Đôi mắt sắc bén của bà nội Mặc nhìn thẳng vào người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-trao-anh-mot-tinh-yeu/435700/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.