Cả hai ăn trưa ở khách sạn rồi mới về Mặc gia. Tay trong tay đi vào, miệng cười vui vẻ đang nhỏ to với nhau chuyện gì đó, Châu Lạc Thanh còn đỏ mặt đánh lên ngực Mặc Thiệu Viễn. Những hành động thân mật đó đều được Lý Tư Khiết và Mặc Tư Khả thu hết vào mắt, chướng mắt vô cùng nhưng cũng không dám nói gì.1
- Ba, dì, con mới về ạ.
Châu Lạc Thanh lễ phép cúi đầu chào ông Mặc và Lý Tư Khiết. Bà ừ đại một tiếng có lệ, khuôn mặt không ưa, chán ghét ra mặt.1
Ông Mặc cũng không nói gì, bình thản đọc báo, không nhìn Châu Lạc Thanh lấy một lần.1
- Lên phòng thôi.
Mặc Thiệu Viễn ôm cô bước đi, Lạc Thanh khuôn mặt bí xị xụ xuống buồn bã.
Hôn lễ cũng đã diễn ra, giấy kết hôn cũng có, vậy mà ông Mặc vẫn không chấp nhận cô.
- Mặc kệ đi, em chỉ cần quan tâm anh và bà là được. Những người khác em cứ xem như vô hình.1
- Nhưng mà...
- Em là vợ anh, không được cãi chồng!
Châu Lạc Thanh phì cười, gật đầu cho anh yên tâm.
Thôi thì kệ đi, cô đâu sống bám Mặc gia. Châu Thị tuy không bằng Mặc Thị nhưng đủ để cô ăn sung mặc sướng. Cô cũng chẳng làm gì khuất tất mà thấy thổ thẹn, từ trước tới nay cô cũng chỉ có mình anh.
Mở cửa bước vào phòng ngủ, Châu Lạc Thanh đi nhanh lại giường nằm xuống.
Đau lưng, mỏi chân quá đi mất!
Mặc Thiệu Viễn bật cười, lấy điều khiển nhấn nút cho rèm cửa kéo ra. Đi lại giường khụy một chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-trao-anh-mot-tinh-yeu/435699/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.