[…]
Thời gian Hạ Như Ân nằm viện, cả hai bên gia định họ Mạc và họ Hạ đều thường xuyên tới thăm, nhất là ông nội Mạc, mặc dù đã có tuổi, sức khỏe cũng không còn được tốt nhưng ông vẫn đều đặn tới thăm cô cháu dâu.
[…]
Vẫn như mọi ngày, khi làm hết công việc Mạc Nhược Đông lại ngồi lại với cô, anh nặn tay chân cho cô, kể cho cô nghe những chuyện xảy ra hàng ngày. Anh nói cho cô biết là anh rất yêu cô, rất nhớ cô. Anh nhớ những lúc cô bám chặt lấy mình dịu dàng. Những lúc cô tránh mặt anh, không muốn anh ở lại căn nhà của hai người, lúc nào cũng tìm cách xa lánh anh.
Có quá ít khoảnh khắc cô thật sự vui vẻ ở bên anh. Những lúc có anh mà cô nở nụ cười thì đó cũng chỉ là nụ cười miễn cưỡng, nụ cười của sự ép buộc, nụ cười chống đối lại hai bên gia đình.
Mặc dù kí ức của anh và cô không vui vẻ như những cặp vợ con khác. Nhưng hiện tại, anh cảm thấy cô như trước đây cũng tốt, ít ra những lúc anh nói cô vẫn đáp trả lại, mặc dù đều là sự phẫn nộ, cáu gắt, không đồng tình của cô.
Giá như cô có thể tỉnh lại, cô muốn sao thì nó là như vây. Không sống chung với nhau cũng được, ly hôn cũng không sao. Chỉ cần cô cảm thấy đấy là niềm vui, là hạnh phúc thì anh chấp nhận, tất cả anh đều có thể chấp nhận. Nhưng cho dù anh nói nhiều như thế nào, đau khổ dằn vặt bao nhiêu thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-sung-vo/1778488/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.