Mạc Nhược Đông đi về phía nhà xe, lấy chiếc xe BMW màu đen sang trọng, đạp ga phi thẳng về phía trước.
Một mình, một chiếc xe, anh cũng không biết đi đâu, về đâu. Cứ như vậy, Mạc Nhược Đông lái xe vòng quanh khu phố mấy lượt, rất nhiều suy nghĩ, kí ức của cô ùa về, làm cho anh càng nhớ cô nhiều hơn.
Giá như mà cô không ngất đi, giá như mà cô có thể tỉnh lại thì tốt biết bao. Nếu có thể như vậy, chí ít anh còn có thể nhìn thấy cô cười nói, mặc dù những khoảnh khắc như vậy cứ j kì hiếm hoi.
Mạc Nhược Đông khẽ đánh mắt nhìn sang ghế phụ, chiếc ghế đó vốn dĩ là của cô. Anh lái xe, cô ngồi ghế phụ, cười nói vui vẻ như bảo cặp vợ chồng khác, nhưng không. Chưa một lần cô ngồi vào chiếc ghế đó trên cũng xe với anh. Nếu có bất đắc dĩ hai người phải cùng ở trên một chiếc xe, thì cô sẽ ra ghế sau ngồi.
[...]
Đi lòng vòng một lúc, Mạc Nhược Đông dừng xe lại trước cửa toà án. Anh ngước mắt lên nhìn, nhìn thật lâu, thật lâu.
Anh đã quyết định, khi nào cô tỉnh dậy. Nếu cô vẫn muốn cùng anh ly hôn, anh sẽ đồng ý. Chỉ cần cô có thể có một cuộc sống vui vẻ, hanh phúc là được. Còn anh, vẫn sẽ mãi ở phía sau theo dõi từng bước đi của cô...
Vẫn đang mải ngắm nhìn khủng cảnh của toà nhà toà án tĩnh mịch, nghiêm nghị. Là nơi có những cặp đôi đã đến với nhau, nhưng nơi đây cũng là nơi chia rẽ họ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-sung-vo/1778489/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.