Đã hơn hai tháng mà Hạ Như Ân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, việc ở công ty không thể lúc nào cũng giao cả cho Dương Nam sử lí được. Lịch trình công việc xảy đặc, anh không thể nào tránh được việc phải thường xuyên bay qua bay lại giữa hai nước. Vì phải đi lại nhiều, dẫn đến chế độ ăn ngủ nghỉ của anh bị ảnh hưởng không ít, khoảng thời gian này Mạc Nhược Đông đã gầy đi trông thấy.
[…]
Sáng nay, Dư Hân đến bệnh viện, mang theo cả đồ ăn đến tìm Mạc Nhược Đông. Nếu không phải vì có Mạc Nhược Đông ở đây thì dù có đánh chết Dư Hân cũng sẽ không dỗi hơi mà cầm đồ ăn vào viện như thế này. Bởi vì cô cho rằng: Bệnh viện là để chữa bệnh, ở đây không biết có bao nhiêu những ca bệnh lây nhiễm nguy hiểm, lại còn đông người, nên tránh được càng xa thì càng tốt. Vì vậy mà mỗi lần cô ốm, đau sẽ gọi cho bác sĩ đến nhà khám chứ nhất quyết không chịu vào viện.
"Anh Nhược Đông, đêm qua anh lại bay từ Trung Quốc sang đây à? Anh cứ đi lại nhiều như thế này không tốt đâu".
'Anh không sao. Mà em cũng không cần thường xuyên tới viện đâu, tình trạng của Ân Ân ở đây đã có các bác sĩ với y tá lo rồi, không cần phiền em như vậy". Nói xong anh lại cúi xuống tiếp tục công việc lau rửa mặt cho bà xã mình.
"Em không phiền". Dư Hân nhanh chóng đáp lại. "À mà anh để đấy em làm nốt cho, anh ra canh gà này, sáng nay em dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-sung-vo/1778487/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.