“Em ăn trước, ăn xong rồi đút cho anh ăn?”
Mặc Cảnh Thâm cầm thìa đưa một muỗng cơm tới bên miệng của của cô: “Há miệng ra, ăn đi.”
Mộ Thiển nhíu mày, duỗi tay đẩy ra: “Anh thích cái dạng này à? Em không biết tự mình ăn sao?”
Ngoài miệng người phụ nữ quá thẳng miệng nói như vậy, nhưng lại ngồi thẳng người, hơi nghiêng người về phía trước, há miệng ăn từng thìa thức ăn mà anh đút cho.
Lúc này thức ăn trong miệng không phải là ngon nữa mà chính là ngọt.
Đó là sự ngọt ngào và hoàn hảo phát ra từ trái tim.
Mộ Thiển chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ trở nên làm màu như vậy, nhưng cô thật sự cảm thấy cảm giác này rất tốt.
Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn biểu cảm nhỏ trên mặt cô, cười không nói lời nào.
Cho cô ăn cẩn thận, một miếng lại một miếng, vậy mà cô lại ăn hết một bát cơm.
“Ai da, không ăn nữa.”
Người phụ nữ nhỏ ăn đã no liền lấy khăn giấy ra lau miệng: “Em không ăn được nữa, trong chốc lát sẽ béo lên luôn mất.”
“Béo chỗ nào đâu? Xem em đã trở nên gầy như thế nào rồi.”
“Vừa phải, không béo cũng không gầy.”
Trong khi nói chuyện, Mộ Thiển vươn tay bưng bát cơm trước mặt Mặc Cảnh Thâm, muốn cưng chiều, cưng chiều Mặc Cảnh Thâm.
Kết quả là, trước khi tay chạm vào mép bát, Mặc Cảnh Thâm đã nhanh chóng lấy cơm đi và ăn một mình.
Mộ Thiển đã làm quá đủ rồi, cả đời này, Mặc Cảnh Thâm không muốn Mộ Thiển mãi là người âm thầm gánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725219/chuong-1058.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.