Chương trước
Chương sau
“Được rồi.”
Chỉ một lúc, Phương Nhu đã thay xong áo giúp anh ta, về phần chiếc quần…
Cô ấy chỉ nhìn lướt qua rồi nói: “Hình như Tiểu Thang Viên đang làm ầm ĩ, em đi xem thử.”
Tìm một lý do thích hợp, cô ấy quay người và rời khỏi phòng ngủ.
Sắc mặt cô ấy có chút vội vàng, vòng qua anh ta trực tiếp bước ra khỏi phòng ngủ, để lại một mình Thích Ngôn Thương ngơ ngác ở trong phòng.
Anh ta có chút không hiểu, vừa nãy đang tốt đẹp tại sao cô ấy lại đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi?
Đôi lông mày của người đàn ông khẽ nhíu lại, sự bực bội và bất lực trong lòng không thể nào diễn tả được.
Trong phòng ngủ, lúc anh ta thay xong quần áo rồi đi ra, cơm trưa đã chuẩn bị xong.
Người giúp việc chăm lo cho đứa bé, Phương Nhu dùng cơm với Thích Ngôn Thương.
Thích Ngôn Thương nhìn người phụ nữ cúi đầu im lặng ăn cơm, cũng không nói gì, liền múc một bát canh đặt trước mặt cô ấy: “Ăn chút canh đi.”
“Cảm ơn anh.”
Phương Nhu có chút ngạc nhiên về sự dịu dàng của Thích Ngôn Thương hôm nay, nhưng cô ấy cũng không dám có hy vọng gì xa vời, cô ấy sợ rằng mình sẽ luân hãm trong đó, sau đó sẽ là một trận chật vật đau đớn giãy dụa không cách nào thoát ra được.
Mùi vị đó cô ấy đã chịu đủ rồi, cô ấy không muốn trải nghiệm lại một lần nữa.
Thích Ngôn Thương vốn không phải là người giỏi bày tỏ suy nghĩ của mình, anh ta lại là một thẳng nam vô cùng thẳng thắn, làm sao anh ta biết được suy nghĩ hiện tại trong lòng của Phương Nhu?
Anh ta hoàn toàn nhìn không thấu tâm tư của người phụ nữ này, anh ta cũng không muốn vì chuyện này mà xoắn xuýt.
Con đường phía trước vẫn còn dài, anh ta nghĩ…
Anh ta nhất định sẽ làm tốt hơn nữa, để cô ấy có thể buông xuống đề phòng với anh ta.
Dù sao những việc đã xảy ra giống như một cơn ác mộng quấn lấy Phương Nhu, đối với cô ấy mà nói không dễ dàng gì mà quên được.

Bệnh viện.
Bởi vì đêm hôm qua Mặc Cảnh Thâm không ngủ, Mộ Thiển liền lôi kéo anh đi ngủ chung để cho Mặc Cảnh Thâm được nghỉ ngơi thật tốt.
Khi cô tỉnh dậy đã là giữa trưa.
“Anh tỉnh rồi à?”
Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy cô tỉnh dậy, giữa lông mày tràn đầy ý cười.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai, hơi ngứa ngáy khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Thiển đỏ lên.
“Ừm, anh tỉnh rồi.”
Mộ Thiển nghiêng người nhìn người đàn ông bên cạnh, tay nhỏ không ngừng nghịch cổ áo sơ mi của anh, nói: “Em đói, muốn ăn cơm.”
“Anh đã phân phó người đi mua, lập tức đưa tới bây giờ.”
Mặc Cảnh Thâm vừa dậy đã thấy Mộ Thiển vẫn còn ngủ say, chẳng qua thời gian cũng không còn sớm, vì vậy anh thông báo với nhà bếp để chuẩn bị đưa tới bữa trưa.
“A Thâm thật tốt.”
Mộ Thiển hiểu ý cười một tiếng, ​​vòng tay qua cổ anh, nũng nịu dựa vào ngực anh, đầu cọ xát như một đứa trẻ.
“Cô gái ngốc, vậy là tốt rồi à? Anh là chồng của em, những việc này là chuyện anh nên làm.”
“Ừm, đúng là có chồng thì tốt hơn.”
Trong lòng cả hai không còn khúc mắc gì, cảm nhận những giây phút hạnh phúc bên nhau, từng phút từng giây đều đáng trân quý.
“Chờ sau khi ăn cơm xong, anh sẽ đưa em ra ngoài phơi nắng. Hôm nay thời tiết rất tốt.”
Mấy ngày nay tuyết rơi, tuy rằng không phải tuyết dày đặc, nhưng lâu ngày cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hơi ngán ngẩm.
“Được chứ.”
Mộ Thiển trả lời, cô cũng đang có ý muốn ra ngoài để tắm nắng.
Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó và lập tức nói: “Thâm à, một lát ăn cơm xong em muốn đi gặp một người.”
Một người mà cô rất muốn gặp mặt một lần.
“Ăn xong anh sẽ đưa em đến đó.”
Thân là chồng của Mộ Thiển, trong lòng cô nghĩ gì Mặc Cảnh Thâm biết rất rõ, tất nhiên anh sẽ không mở miệng ngăn cản.
Chỉ cần cô vui vẻ, muốn nói gì cũng được.
Hai người cùng nằm trên giường, sắc mặt của Mộ Thiển so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, ít nhất nước da cũng trở lại hồng hào.
Mặc dù vậy, Mặc Cảnh Thâm không khỏi lo lắng cho sức khỏe của Mộ Thiển.
Cốc cốc cốc…
Một lúc sau, ngoài cửa phòng bệnh có tiếng gõ cửa, có người mang cơm đến.
“Vào đi.”
Mặc Cảnh Thâm nói, sau đó chuyển cái bàn trên giường đến trước mặt Mộ Thiển.
Người giúp việc bước vào, đưa túi giữ ấm cho Mặc Cảnh Thâm rồi rời khỏi phòng bệnh
Mặc Cảnh Thâm đặt từng món lên bàn, cơm trưa rất phong phú, đều làm theo những món thường ngày mà Mộ Thiển thích ăn, chẳng qua hơi nhạt một chút.
“Thơm thật.”
Mộ Thiển thực sự đói, vì vậy cô cầm đũa lên liền muốn ăn…
Chát!
Một bàn tay Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng đập trên mu bàn tay của cô: “Em rửa tay chưa?”
“Hả?”
Mộ Thiển cầm chặt đũa trong tay, dùng răng nhẹ nhàng cắn đầu đũa, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng: “Còn phải rửa tay nữa sao, em không muốn…”
Người đàn ông bị dáng vẻ làm nũng của cô làm cho thích thú, trái tim cũng muốn tan chảy.
Anh xoay người bước vào phòng tắm, lấy khăn tắm ngâm nước nóng, quay lại trước mặt Mộ Thiển, cầm lấy tay cô giúp cô lau.
Người đàn ông lấy khăn và nhẹ nhàng lau tay cho cô, động tác tác vô cùng dịu dàng như thể anh sợ chỉ cần dùng một chút sức sẽ làm cô đau.
Mộ Thiển dựa vào trên giường, cảm nhận được sự dịu dàng vô tận của người người đàn ông ông đối với cô, không khỏi nở nụ cười: “A Thâm, anh thật tốt.”
Cô chưa từng ảo tưởng cuộc sống của mình sẽ được như bây giờ.
Người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo kia đến đâu cũng được người ta ta cung phụng như khách quý, bây giờ lại vì cô, anh trở nên… hạ thấp dáng vẻ kiêu ngạo của mình, vẫn có thể chiều chuộng cô từ tận xương tủy.
Nghĩ đến đây, Mộ Thiển vui vẻ mỉm cười.
Nhưng sau đó, cô đột ngột ngồi dậy, nhìn anh và hỏi: “Hôm nay anh chưa uống thuốc à?”
Thuốc của anh bây giờ không thể dừng được.
Bởi vì lúc sáng bận nhiều nhiều việc, Mộ Thiển đã quên mất chuyện quan trọng nhất.
Khi nói đến việc uống thuốc, tay Mặc Cảnh Thâm hơi dừng lại, nhưng chỉ chỉ dừng lại có một giây, sau đó anh tiếp tục lau tay cho cô.
“Thâm, em đang nói chuyện với anh đấy!”
Người phụ nữ nhỏ bé cố tình tỏ ra vẻ mặt không vui.
“Uống rồi.”
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nhả ra hai chữ, xoay người đi vào phòng tắm, treo khăn tắm lên.
Đứng trước bồn rửa mặt, người đàn ông vặn vòi nước rửa tay, vốc một bụm nước lên vỗ nhẹ lên mặt, ngước mắt lên nhìn mình trong gương.
Khuôn mặt tuấn tú như được dao gọt kéo ra một nụ cười châm chọc: “Mặc Cảnh Thâm, mày xem mày càng ngày càng tốt. Mày đã sống đến mức cần một người phụ nữ mới có thể sống rồi à?”
“A Thâm, ăn cơm thôi.”
Bên ngoài phòng tắm, Mộ Thiển kêu lên.
Anh lau mặt, bước ra khỏi phòng vệ sinh: “Sao em còn chưa ăn? Anh không thấy đói.”
Mặc Cảnh Thâm bước đến bên giường ngồi xuống, cầm đũa gắp cho cô một miếng cá: “Cá hấp, ăn nhiều một chút.”
“Ừm, anh cũng ăn đi.”
Mộ Thiển biết Mặc Cảnh Thâm đang nghĩ gì, nhưng dù sao cứ ăn xong trước đã.
Về thuốc, cô sẽ tìm cách khác sau.
“Được.”
Sau đó, cả hai lặng lẽ ăn cơm.
Mặc Cảnh Thâm không muốn ăn, hầu như chỉ giúp Mộ Thiển loại bỏ xương cá, không ăn chút nào.
Lạch cạch…
Cô gái nhỏ đập đũa xuống bàn, ngửa người ra sau, hai tay ôm ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút khó chịu nói: “Anh không ăn, em cũng không ăn.”
Nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, Mặc Cảnh Thâm dở khóc dở cười, nhưng lại không thể làm gì.
“Mộ Thiển của chúng ta không ăn, anh làm sao dám ăn?”
“Cái gì? Rõ ràng là anh không muốn ăn.”
“Ai đã nói thế?”
Người đàn ông nhướng mày, tuấn nhan khẽ nhếch mép cười xấu xa: “Anh muốn để em ăn trước rồi mới đút cho anh, không phải như vậy rất tốt sao?”
“Phốc…”
Chỉ một câu thôi đã làm cho Mộ Thiển cảm thấy thấy vui vẻ.
Mặc dù biết Mặc Cảnh Thâm cố ý nói điều này, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Khổ tận cam lai, cuối cùng cô cũng đợi được đến khoảng thời gian hạnh phúc bên Mặc Cảnh Thâm, mọi thứ dường như tốt đẹp như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.