“Được rồi.”
Chỉ một lúc, Phương Nhu đã thay xong áo giúp anh ta, về phần chiếc quần…
Cô ấy chỉ nhìn lướt qua rồi nói: “Hình như Tiểu Thang Viên đang làm ầm ĩ, em đi xem thử.”
Tìm một lý do thích hợp, cô ấy quay người và rời khỏi phòng ngủ.
Sắc mặt cô ấy có chút vội vàng, vòng qua anh ta trực tiếp bước ra khỏi phòng ngủ, để lại một mình Thích Ngôn Thương ngơ ngác ở trong phòng.
Anh ta có chút không hiểu, vừa nãy đang tốt đẹp tại sao cô ấy lại đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi?
Đôi lông mày của người đàn ông khẽ nhíu lại, sự bực bội và bất lực trong lòng không thể nào diễn tả được.
Trong phòng ngủ, lúc anh ta thay xong quần áo rồi đi ra, cơm trưa đã chuẩn bị xong.
Người giúp việc chăm lo cho đứa bé, Phương Nhu dùng cơm với Thích Ngôn Thương.
Thích Ngôn Thương nhìn người phụ nữ cúi đầu im lặng ăn cơm, cũng không nói gì, liền múc một bát canh đặt trước mặt cô ấy: “Ăn chút canh đi.”
“Cảm ơn anh.”
Phương Nhu có chút ngạc nhiên về sự dịu dàng của Thích Ngôn Thương hôm nay, nhưng cô ấy cũng không dám có hy vọng gì xa vời, cô ấy sợ rằng mình sẽ luân hãm trong đó, sau đó sẽ là một trận chật vật đau đớn giãy dụa không cách nào thoát ra được.
Mùi vị đó cô ấy đã chịu đủ rồi, cô ấy không muốn trải nghiệm lại một lần nữa.
Thích Ngôn Thương vốn không phải là người giỏi bày tỏ suy nghĩ của mình, anh ta lại là một thẳng nam vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725218/chuong-1057.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.