“Lại nói nhảm, cậu tin hay không…”
“Được rồi!”
Mặc Cảnh Thâm sắc mặt lạnh lùng, đang nhẹ giọng khiển trách Cẩm Dung, bị Mộ Thiển cắt ngang không nói một lời: “Anh ta là anh em với anh, sao lại hung dữ như vậy? Anh không nhìn thấy anh ta bị thương sao?”
Cẩm Dung tối qua cũng đi theo đến đường ven biển và bị thương.
Đôi khi Mộ Thiển cho rằng Mặc Cảnh Thâm thực sự may mắn, bên cạnh anh có rất nhiều anh em sẵn sàng vì anh vào sinh ra tử, không bao giờ phản bội.
“Anh…”
Mặc Cảnh Thâm bị chẹn họng một câu, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Hahaha…”
Cẩm Dung ở một bên bật cười: “Thế đạo luân hồi, ông trời bỏ qua cho ai? Hahaha, đại ca, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay?”
Anh ta cười đến vô tâm vô phổi.
Mặc Cảnh Thâm mặt đen như đáy nồi, cho dù tức giận đến mấy vẫn không dám nói gì.
Trước mặt vợ đại nhân, mọi giận hờn đều bỏ qua được.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Cẩm Dung: “Tốt hơn hết cậu nên mong đợi chị dâu của cậu luôn ở đây, nếu không…”
Những lời sau đó tuy im lặng nhưng lại là mối đe dọa lớn nhất đối với Cẩm Dung.
“Chị dâu, chị nhìn kìa! Em vì đại ca lao tâm lao lực, vậy mà anh ấy còn muốn trách phạt em!”
Cẩm Dung chỉ vào Mặc Cảnh Thâm và phàn nàn với Mộ Thiển.
Mộ Thiển cảm thấy rất thích thú với cách anh em bọn họ ở chung, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc: “Yên tâm, có tôi ở đây, anh ấy không dám bắt nạt anh đâu.”
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725220/chuong-1059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.