Chương trước
Chương sau
“Lại nói nhảm, cậu tin hay không…”
“Được rồi!”
Mặc Cảnh Thâm sắc mặt lạnh lùng, đang nhẹ giọng khiển trách Cẩm Dung, bị Mộ Thiển cắt ngang không nói một lời: “Anh ta là anh em với anh, sao lại hung dữ như vậy? Anh không nhìn thấy anh ta bị thương sao?”
Cẩm Dung tối qua cũng đi theo đến đường ven biển và bị thương.
Đôi khi Mộ Thiển cho rằng Mặc Cảnh Thâm thực sự may mắn, bên cạnh anh có rất nhiều anh em sẵn sàng vì anh vào sinh ra tử, không bao giờ phản bội.
“Anh…”
Mặc Cảnh Thâm bị chẹn họng một câu, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Hahaha…”
Cẩm Dung ở một bên bật cười: “Thế đạo luân hồi, ông trời bỏ qua cho ai? Hahaha, đại ca, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay?”
Anh ta cười đến vô tâm vô phổi.
Mặc Cảnh Thâm mặt đen như đáy nồi, cho dù tức giận đến mấy vẫn không dám nói gì.
Trước mặt vợ đại nhân, mọi giận hờn đều bỏ qua được.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Cẩm Dung: “Tốt hơn hết cậu nên mong đợi chị dâu của cậu luôn ở đây, nếu không…”
Những lời sau đó tuy im lặng nhưng lại là mối đe dọa lớn nhất đối với Cẩm Dung.
“Chị dâu, chị nhìn kìa! Em vì đại ca lao tâm lao lực, vậy mà anh ấy còn muốn trách phạt em!”
Cẩm Dung chỉ vào Mặc Cảnh Thâm và phàn nàn với Mộ Thiển.
Mộ Thiển cảm thấy rất thích thú với cách anh em bọn họ ở chung, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc: “Yên tâm, có tôi ở đây, anh ấy không dám bắt nạt anh đâu.”
“Anh có nghe thấy không?”
Cẩm Dung nhướng mày đắc thắng.
Kết quả là anh ta còn chưa đắc ý được hai giây đã nghe thấy Mộ Thiển nói tiếp: “Nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép anh bắt nạt chồng tôi.”
Cẩm Dung: “Haha…!”
Đang cười thì nụ cười của anh ta đột ngột dừng lại khi nghe được lời nói của Mộ Thiển, sắc mặt anh ta lập tức trở nên u ám: “Tôi rảnh quá không có việc gì làm nên đến đây để chịu ngược đãi của hai người à?”
Bịch một tiếng, anh ta đặt hộp thuốc lên bàn: “Tạm biệt!”
Tiếp tục ở lại đây anh ta sẽ còn bị hành hạ, thật là khổ mà.
Khinh thường anh ta không có ai thương, không có ai yêu sao?
“Quay lại đây.”
Mộ Thiển ra lệnh một câu.
Cẩm Dung quay đầu lại với vẻ mặt uể oải: “Làm sao nữa?”
“Không có gì đâu, tôi chỉ muốn nói với anh nếu anh có thời gian thì tiếp xúc nhiều với Hạ Mạt một chút. Cô ấy là một cô gái tốt.”
“Hứ, cô gái tốt cái gì chứ?”
Nói đến Hạ Mạt, sắc mặt Cẩm Dung lập tức giận dữ: “Hôm qua lúc tôi bị thương, cô ấy chẳng những không quan tâm, còn thật sự đi tìm người đàn ông khác chơi game!”
“Không có cô ta cứu cậu, có khả năng hôm qua cậu đã chết rồi!”
Một câu của Mặc Cảnh Thâm nói trúng khiến anh ta không cách nào phản bác.
“Hôm qua… hôm qua…”
Cẩm Dung đứng ở đó uất ức như một người vợ nhỏ bị chọc tức.
“Hạ Mạt là một cô gái trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra cô ấy rất tốt. Anh hãy ở bên cô ấy nhiều hơn.”
Mộ Thiển nói một lần nữa.
Cẩm Dung không trả lời lại, quay người và rời khỏi phòng.
Lúc đóng cửa lại, anh ta chỉ vào hộp thuốc trên bàn: “Thuốc đã chuẩn bị xong cho anh, anh chỉ việc uống là được.”
Nói xong người đã đóng cửa lại, rời đi.
Trong phòng bệnh lại chìm vào im lặng, Mặc Cảnh Thâm cúi xuống và không nói gì.
Mộ Thiển liếc nhìn khuôn mặt của anh, trông vô cùng rối rắm và khó coi, không khó để nhận ra trong lòng Mặc Cảnh Thâm vô cùng phức tạp.
“Anh Thâm, chúng ta nên uống thuốc.”
Thấy anh còn chần chừ, Mộ Thiển liền xốc chăn lên chuẩn bị đứng dậy.
“Để anh!”
Cô vừa động, Mặc Cảnh Thâm đã ấn cô ngồi lại chỗ cũ, anh đứng dậy rời giường.
Đứng ở bên bàn nhìn hộp thuốc trước mặt, trong lòng Mặc Cảnh Thâm vô cùng phức tạp, nặng nề, thậm chí có chút bài xích cùng kháng cự
Trong đầu anh kìm lòng không được mà nhớ lại sáu tháng qua, không khống chế được mà nghĩ đến cảnh Mộ Thiển rút máu, khiến tim anh đau đớn như bị kim châm.
“Thâm à, anh đang nghĩ gì vậy?”
Thấy anh chậm chạp không động đậy, Mộ Thiển hỏi.
Trên thực tế, cô biết chính xác Mặc Cảnh Thâm đang nghĩ gì, nhưng vì một số chuyện đã xảy ra không thể nào cứ luôn trốn tránh.
Rốt cuộc Mộ Thiển không thể ngồi yên nữa, cô xốc chăn ra đi xuống giường, đi tới bên cạnh anh, nắm tay của anh nhẹ nhàng đặt lên hộp thuốc.
Hai người đều nhìn chằm chằm hộp thuốc, tay cô khống chế tay Mặc Cảnh Thâm, bắt anh mở hộp thuốc ra, đối mặt với mọi chuyện.
Nhưng Mộ Thiển thấy tay của Mặc Cảnh Thâm rất cứng, thậm chí không muốn chạm vào hộp thuốc, trong lòng đầy phản kháng và cự tuyệt.
“Thâm à, bây giờ anh đã gần được chữa lành rồi. Em không muốn anh từ bỏ bây giờ và làm cho những nỗ lực trước đây của em đều thất bại trong gang tấc.”
Cô nói.
Vừa rồi vẫn còn không khí vui vẻ tươi đẹp ở trong phòng bệnh.
Kết quả là bầu không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi và trở nên cứng nhắc vì sự xuất hiện của hộp thuốc.
“Anh vừa nói qua chỉ cần là lời em nói, anh nhất định sẽ làm theo!”
Mộ Thiển buông tay, đứng sang một bên, chỉ vào hộp thuốc trầm giọng ra lệnh: “Mặc Cảnh Thâm, em muốn anh mở hộp thuốc này ra!”
Đúng vậy, cô muốn Mặc Cảnh Thâm mở hộp thuốc này ra và đối mặt với mọi thứ mà anh nên đối mặt.
Tại bất kỳ thời điểm nào, lùi bước không thể thay đổi được vấn đề.
Nhìn thấy tình trạng của Mặc Cảnh Thâm cuối cùng cũng tiến triển theo chiều hướng tích cực, Mộ Thiển thực sự lo lắng rằng mọi nỗ lực trước đó đều vô ích.
Cho dù cô tức giận ra lệnh, Mặc Cảnh Thâm cũng chỉ dùng hai tay giữ chặt hộp thuốc, chậm chạp không động.
“Anh có biết mỗi lần rút máu em suy nghĩ cái gì không?”
Anh đã không nguyện ý đối mặt với hiện thực, vậy nên Mộ Thiển chỉ có thể hết lần này đến lần khác nói những lời đó để ép buộc anh phải đối mặt với chúng.
“Lúc đó em đang nghĩ chỉ cần em cố gắng hết sức để giúp anh, giúp anh chữa bệnh càng sớm anh có thể tiếp tục sống. Vì anh là cha của Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo, và cũng là người thân duy nhất của em trên thế giới này. Nếu anh gặp chuyện bất trắc gì, em phải làm sao bây giờ? Trước đó chứng mất ngủ của em đã không thể chữa khỏi, may nhờ có anh mà bệnh của em đã được cải thiện.”
Mộ Thiển đứng bên cạnh nhìn anh không chớp mắt, sau đó nói: “Đương nhiên, cứu anh là một trong số đó, thứ hai, em cũng có ý đồ ích kỷ. Nếu như anh có chuyện bất trắc gì, em cũng không thể sống tiếp. Em đã luôn suy nghĩ về vấn đề tại sao không có anh ở bên em lại bị mất ngủ, thậm chí mất ngủ nghiêm trọng? Cuối cùng thì em hiểu rằng tất cả những điều này có thể liên quan đến chất độc trong cơ thể chúng ta.”
Cô không thể tìm ra một lý do nào phù hợp hơn, vì vậy cô đã lấy bản thân ra để phân tích.
Thật ra đến bây giờ Mộ Thiển vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Anh Thâm, nếu như… anh không muốn nhìn thấy những nỗ lực trước đây của em đều vô ích, chỉ cần mở hộp thuốc ra. Có một số việc nên đối mặt, anh nhất định phải đối mặt!”
Cô tiến lên một bước, đặt bàn tay trần mảnh mai và mềm mại của mình lên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Chỉ cần anh có thể sống sót, thì anh sẽ có nhiều cách thức bù đắp cho em. Nhưng nếu anh từ bỏ như bây giờ, sẽ chỉ phụ lòng tấm chân tình của em dành cho anh. Khiến mọi nỗ lực của Mộ Thiển em đều trở nên vô ích. Tất cả những đau đớn, hành hạ và dày vò mà em phải chịu đựng đều trở nên vô ích. Anh hiểu không?”
Mặc Cảnh Thâm đứng thẳng trước bàn, hai tay nhìn chằm chằm hộp thuốc, vẻ mặt căng thẳng, không nói lời nào.
Mộ Thiển biết trong lòng anh cảm thấy khó chịu và dằn vặt, nhưng cô càng lo lắng hơn nếu Mặc Cảnh Thâm sẽ bỏ cuộc giữa chừng.
“Anh Thâm, em…”
“Anh uống!”
Mộ Thiển còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn đưa tay ra và mở hộp thuốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.