Nói xong, trực tiếp đem người kéo lên sau lưng, bò trên đất tiến lên từng bước, thẳng đến khi cách đường cái càng ngày càng gần, tránh được nơi trung tâm hỏa lực dày đặc anh ta mới đứng dậy, ôm Cẩm Điềm Điềm chạy đến chiếc xe hơi bên kia đường.
Khoảng cách từ bụi cỏ đến ven đường chỉ tốn mất năm phút đồng hồ nhưng anh phải dùng hơn mười phút mới đến nơi.
Nhưng mà, không đợi anh ta đến được chỗ chiếc xe, phía sau bỗng vang lên một giọng nói.
“Mặc Viên!”
Giọng nói này quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Mặc cho gió đêm gào thét, giọng nói lạnh lẽo quỷ mị cũng làm cho người khác không thể không nhận ra.
Cả người Mặc Viên cứng đờ, kinh ngạc đứng sững lại, không xoay người mà túm Cẩm Điềm Điềm đến trước mặt: “Bé ngốc, lên xe trước đi.”
“Không, em không muốn!”
Cẩm Điềm Điềm lắc đầu, Mặc Viên thẳng tay đẩy cô vào xe, sau đó xoay người giơ súng nhắm ngay Mặc Cảnh Thâm mà nổ.
Phanh—
Phanh—
Hai âm thanh đồng loạt vang lên.
Viên đạn của Mặc Cảnh Thâm bắn trúng ngực của Mặc Viên, nhưng tốc độ né tránh của anh nhanh hơn một chút nên viên đạn của Mặc Viên bắn trật, căn bản không gây chút thương tổn nào cho Mặc Cảnh Thâm.
“Hư…”
Viên đạn găm vào người Mặc Viên, xung lực cường đại khiến anh ta lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.
“Viên!”
Cẩm Điềm Điềm hét một tiếng kinh hãi, vươn tay ôm lấy anh ta, nước mắt bừng lên: “Viên, anh sao rồi? Huhu… anh có sao không?”
Cẩm Điềm Điềm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725201/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.