Người nói chuyện là một cô gái, chính xác mà nói thì là Hạ Mạt.
Là nữ thần trong lòng Cẩm Dung.
Từ lúc Hạ Mạt quay về nửa năm trước đều hờ hững với cậu ta, thậm chí mỗi lần chơi game đều khinh bỉ anh ta một trận.
“Nữ thần, oái … đau, sao em lại đến đây?”
Cẩm Dung vừa mừng vừa sợ.
“Bà đây mà không đến thì anh đã thành vong hồn dưới họng súng rồi. Không chỉ có chơi trò chơi không xong, trừ việc chữa bệnh chắc anh cũng chẳng làm được cái gì nốt.”
Hạ Mạt đỡ Cẩm Dung lên hai bước, sau đó trực tiếp chui vào bụi cỏ, ẩn nấp khỏi truy kích.
“Hahaha, có thể được em đích thân đến cứu, bị thương lần này rất đáng.”
Tuy Cẩm Dung bị thương nhưng trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Bỗng nhiên, anh ta nghĩ đến một vấn đề: “Không đúng, tại sao em lại ở đây?”
Đây mới là vấn đề đáng quan tâm nhất trong lòng anh ta.
“Tống Mễ Tuyết và Bạc Dạ đều đến đây.”
Hạ Mạt vừa hết câu, đột nhiên nghe thấy phía sau Mặc Viên xuất hiện một hồi súng.
Trong lòng Cẩm Dung mừng rỡ: “Mẹ nó, thật kích thích. Lần này xem tên Mặc Viên kia trốn thế nào.”
“Đừng vui mừng quá sớm, chỉ sợ tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm.”
Trong lòng Hạ Mạt ẩn ẩn lo lắng, chỉ vài phút sau, lo lắng của cô đã thành sự thật bởi vì phía sau bọn họ cũng xuất hiện một nhóm khác.
Tiếng súng phát ra ngày càng dày đặc nhưng trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng này thì tiếng súng bị đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725200/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.