Mọi người dừng lại thì Mặc Cảnh Thâm cũng tự động dừng tay.
Sau đó chỉ thấy một người ven đường đi tới, từng bước từng bước tiến về phía họ.
Bởi vì ở trong xe bị ngược sáng nên hầu như không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó, nhưng chỉ nhìn thân hình đã khiến Mặc Viêm vô cùng khiếp sợ.
“Đáng chết!”
Anh ta siết chặt hai tay, không dám nhúc nhích, thậm chí không dám để lộ chút suy nghĩ nào.
Nhưng vẫn nở cười châm chọc: “Thế nào, đánh không lại nên giờ định tìm gái đẹp đến hối lộ chủ Bảy sao? Hahaha…”
Anh ta không kiêng dè gì cười lớn.
Mặc Cảnh Thâm không nhanh không chậm quan sát cô gái đang đi đến, hai tay cô bị nilon trói chặt sau lưng, trên người có điểm sáng lóe lóe.
“Thế này thì chú Bảy còn thích không?”
Anh lạnh nhạt hỏi một câu.
“Thế nào, mới nửa năm không gặp con đã quên tính tình của chú Bảy sao? Gái thôi mà, sao lại không thích chứ? Đương nhiên là tôi đây rất thích.”
Mặc Viên nắm chặt hai tay, một bên trả lời câu hỏi của Mặc Cảnh Thâm, một bên nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang đi tới.
Lúc Mặc Cảnh Thâm nói ra câu đó, anh ta đã có linh cảm không tốt rồi, nhưng khi người đó đi đến trước mặt mình, cuối cùng Mặc Viên cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Cô gái đó không phải ai khác mà chính là … Điềm Điềm!
Anh ta nhắm mặt lại hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc xao động, cố gắng hết sức để không bị tình cảm lấn át lý trí.
Nếu không chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725199/chuong-1038.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.