Cô ấy điều chỉnh lại cảm xúc rồi bình tĩnh đối mặt với anh ta nói: “Anh không phải bất tài cũng không phải không có cách báo thù cho ba mẹ mà bởi vì từ đầu đến thứ anh muốn không chỉ là báo thù mà còn muốn cả vị trí tộc trưởng. Viên à, em chỉ muốn với anh rằng em đã yêu anh mười bốn năm rồi cũng có lúc mệt mỏi.”
“Em vì anh mà luôn nơm nớp lo sợ, vì anh mà tận tâm tận sức. Anh có thể không hiểu em nhưng em đã luôn cố gắng làm thật tốt. Nếu một ngày nào đó em thực sự mệt rồi, mệt đến mức không muốn ở bên cạnh anh nữa thì hy vọng rằng anh sẽ không trách em, hận em.”
Tình cảm của con người là có thời hạn và sức chịu đựng cũng có hạn.
Mặc dù cô yêu người đàn ông trước mặt đến phát điên nhưng những việc anh làm đã tạo cho cô quá nhiều áp lực.
Mặc Viên sững người lại, đứng yên không có phản ứng.
Người phụ nữ nhỏ bé rút tay về, lau nước mắt trên má rồi quay người bước đi.
Lúc đi qua anh ta cô đụng vào vai Mặc Viên một cái khiến Mặc Viên lảo đảo lùi lại một bước.
Lộc cộc lộc cộc ――
Tiếng giày cao gót ngày càng xa cho đến khi cửa phòng đóng lại với một tiếng rầm.
Người phụ nữ đi rồi.
Mặc Viên dựa vào một bên rồi chìm trong suy nghĩ.
Quá khứ dội về trong tâm trí anh ta một cách sống động.
Quen nhau mười sáu năm, yêu nhau được mười bốn năm anh ta hơn cô ấy chục tuổi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725198/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.