Chương trước
Chương sau
“Không được Mặc Viên, em muốn ở bên cạnh anh, em không muốn chúng ta lại phải xa cách nữa, không muốn không muốn.”
Người phụ nữ ngồi đối diện Mặc Viên lắc đầu rồi không kìm được nước mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô Mặc Viên đứng dậy, đi tới trước mặt cô rồi trực tiếp ôm người đó vào lòng.
“Điềm Điềm, từ khi quen em đến giờ anh đã làm quá nhiều chuyện có lỗi rồi. Em đã vì anh mà phải trả giá quá nhiều, anh không muốn nhìn thấy việc em vì anh mà bị thương nữa, em hiểu không?”
Theo như lời của Mặc Viên thì cuộc đời này có quá nhiều người phụ lòng nhưng người phụ nữ trước mặt anh là người anh không muốn phụ lòng nhất.
Người phụ nữ “Điềm Điềm” được ôm trong vòng tay này lắc đầu như giã tỏi: “Em không cho anh nói như vậy, không muốn, em không muốn phải rời xa anh.”
Cô đẩy Mặc Viên ra, đứng dậy nhìn anh rồi nói: “Đúng rồi, anh tìm Đông Côn và Đường Tứ, bọn họ sẽ giúp anh. Thầy của Đường Tứ cũng là thầy của Mặc Cảnh Thâm. Anh sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mặc Viên nắm tay người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt lãnh đạm rồi từ từ cười lên: “Bây giờ là năm mới, ở nhà mọi người đều chờ đoàn tụ. Lúc này nếu Mặc Cảnh Thâm thực sự muốn tính mạng của anh thì đằng sau anh đến cả một người bảo vệ cũng không có.”
Anh ta rốt cuộc là vẫn tính toán sai.
Vốn tưởng bây giờ cơ thể Mặc Cảnh Thâm đang yếu ớt, nhất định sẽ không hành động hấp tấp nhưng không ngờ lúc này lại đột nhiên tấn công anh ta.
Mặc Viên quay đầu nhìn về phía Tống Đình lập tức hạ lệnh: “Đi triệu tập anh em.”
“Vâng.”. Ngôn Tình Sủng
Tống Đình nhìn hai người họ bằng ánh mắt lo lắng rồi xoay người rời đi.
Cánh cửa phòng đóng lại, hộp đêm trở nên yên lặng.
Người phụ nữ nhỏ bé giơ cánh tay ôm cổ Mặc Viên, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh ta: “Viên à, hứa em em rằng anh nhất định sẽ bình an vô sự mà quay về được không?”
Cô ấy không nỡ bỏ Mặc Viên và thật sự rất lo lắng cho anh ta.
Lo rằng anh ta sẽ xảy ra chuyện.
“Em thật ngốc!”
Mặc Viên dịu dàng nhìn cô, nắm lấy tay cô rồi dẫn cô đến bên cửa sổ nhìn cảnh tuyết rơi của Hải thành.
Đứng bên cạnh người phụ nữ Mặc Viên thở dài: “Bất luận là Lục Bình, Mộ Điềm Tư hay Lý Nhã, anh trước giờ đều chưa từng yêu họ. Nhưng anh đã quen em từ trước bọn họ mà em trong bao nhiêu năm như vậy đã vì anh mà phải trả giá quá nhiều. Anh đã phụ lòng em, làm tổn thương em nhưng em vẫn luôn ở bên cạnh mà không rời bỏ anh, em muốn anh phải đối xử với em như thế nào mới tốt đây?”
Người phụ nữ nắm chặt tay anh: “Em không quan tâm được nhiều như vậy. Em biết anh không thích Lục Bình càng không yêu Mộ Điềm Tư cũng không yêu Lý Nhã, anh chỉ là lợi dụng bọn họ. Thật ra làm sao em có thể nói là em không quan tâm được cơ chứ? Anh là người đàn ông em yêu, em ước rằng anh có thể mãi mãi ở bên cạnh em nhưng em cũng biết anh còn nhiều việc phải làm. Một người bình thường không cam lòng đương nhiên sẽ có lý tưởng và hoài bão riêng của bản thân. Em thích anh nên nhất định sẽ ủng hộ anh.”
Điềm Điềm xoay người sang một bên, đối mặt với Mặc Viên rồi đưa tay lên vuốt ve má anh ta, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua chòm râu trên cằm anh. Nhìn khuôn mặt gợi cảm quyến rũ và nét mặt trầm mặc trời sinh có chút tà mị và u sầu của anh ta trông rất đẹp trai và quyến rũ.
“Viên à, em muốn hỏi anh một câu.”
Giọng cô ấy nhẹ nhàng.
Trước sự dịu dàng của cô Mặc Viên thật sự không có sức phản kháng, có lẽ anh ta đã thật sự yêu cô chính vì vậy anh mới không chống đỡ.
“Anh luôn miệng nói rằng anh yêu em và muốn bảo vệ em nhưng tại sao anh lại không nghĩ đến việc buông bỏ mọi thứ rồi mang em đi, chúng ta sẽ đến một nơi không ai biết để sống thế giới hai người của chúng ta?”
Ánh mắt Mặc Viên chớp chớp rồi lạ lùng nhìn cô nhất thời không lên tiếng.
Trong lòng anh ta, Điềm Điềm là một cô gái ngoan và dễ thương lại còn nghe lời, trước giờ chưa bao giờ làm loạn lên với anh ta một cách vô lý cũng không bao giờ đưa ra những yêu cầu vô lý.
Nhưng hôm nay biểu hiện của cô có chút bất thường.
“Trả lời em đi.”
Cô ấy hỏi lại lần nữa.
Mặc Viên nhíu mày rồi từ từ cúi đầu: “Xin lỗi.”
Anh ta khẽ lắc đầu, ngàn vạn sự áy náy đang trào dâng ở trong lòng: “Anh biết anh có lỗi với em. Nhưng…Điềm Điềm à, em nên biết rằng anh là người đi ra từ Ẩn Tộc, trên mình còn gánh vác thù hận. Nếu không thể báo thù cho ba mẹ thì anh là loại người gì chứ?”
Ở trước mặt người khác Mặc Viên sẽ không lộ ra thân phận người của Ẩn Tộc nhưng đối mặt với cô thì Mặc Viên không thể không nói.
E rằng sẽ gây ra một số điều hiểu lầm nếu họ không rõ ràng.
Anh ta thực sự không muốn để cô hiểu lầm mình.
“Anh…”
Người phụ nữ chuẩn bị nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Đôi mắt long lanh và ẩm ướt ánh lên vẻ trìu mến, cuối cùng quay lại nhìn anh ta: “Em biết rồi. Viên, anh đi đi, em sẽ đợi anh… bình an trở về.”
Cô ấy không muốn nói quá nhiều với anh ta.
Bao nhiêu năm qua cô và Mặc Viên đã trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt, mỗi lần như vậy cô đều vô cùng sợ hãi.
Nói cách khác mỗi khi Mộ Nguyên rời đi, cô ấy đều sẽ lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất.
Nhìn người phụ nữ nhỏ một tay ôm ngực, một tay che má, thân thể anh ta run lẩy bẩy trong lòng Mặc Viên vô cùng đau đớn.
Anh ta bước tới định vươn tay an ủi cô nhưng cánh tay vẫn ở trên không trung không hạ xuống.
Từ trước đến nay at ta giết người đều rất quyết đoán, trong mắt mọi người anh ta là một kẻ tàn nhẫn nhưng cũng có điểm yếu của bản thân.
Ví dụ như… Điềm Điềm.
Mặc Viên xoay người rời đi nhưng mới vừa đi được mấy bước liền xoay người quay lại, kéo cánh tay cô ôm vào lòng: “Đừng khóc, đừng khóc.”
Đau đớn, vô cùng đau đớn.
“Có những chuyện một khi đã bắt đầu thì sẽ không có cơ hội để quay lại. Đắc tội với Mặc Cảnh Thâm thì anh làm sao có đường lui? Mộ Thiển cũng là người của Ẩn Tộc, ngay cả khi anh không ra tay thì bọn họ cũng sẽ không cho anh con đường sống. Điềm Điềm, anh biết em trách anh, hận anh nhưng mong em hãy hiểu cho anh. Ẩn Tộc sắp bị anh thu vào túi rồi vì vậy em hãy đợi anh… đợi anh…”
“Huhu… đợi anh ư? Anh muốn em phải đợi anh bao lâu nữa? Hả? Viên à chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi hả?”
Cô ấy không kìm được nước mắt rồi vừa khóc vừa hỏi.
Mặc Viên nhíu mày, giữa hai lông mày tràn đầy vẻ đau khổ.
“Mười sáu năm lẻ ba tháng.”
“Vậy thì chúng ta bên nhau ư? Chúng ta bên nhau bao lâu rồi? Mười bốn năm lẻ một ngày!”
Mặc Viên trả lời không cần suy nghĩ.
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy, mười bốn năm rồi. Chúng ta đã ở bên nhau mười bốn năm nhưng chúng ta thậm chí còn không có một đứa con. Anh có biết rằng mỗi ngày em phải chịu bao nhiêu mệt mỏi không?”
Cô ấy rất mệt, rất mệt.
Nhiều lần cô muốn bỏ cuộc nhưng vì người đàn ông cô yêu nên cô vẫn kiên trì.
Lời nói của cô giống như con dao cứa mạnh vào Mặc Viên.
“Anh biết là anh không tốt. Nhưng Điềm Điềm à, anh không dám… không dám…”
Mặc Viên nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ bé không chớp mắt, con ngươi chuyển động qua lại hốc mắt trở nên ẩm ướt: “Có em, anh sẽ lo lắng và dốc hết sức lực để bảo vệ cho em. Nhưng nếu chúng ta có con thì anh thực sự lo rằng anh sẽ không thể bảo vệ tốt cho con của chúng ta, em có thể hiểu được tâm tư của anh không? Mặc Viên anh là người vô dụng, cho đến giờ mà việc báo thù vẫn chưa thành công, anh…”
“Được rồi, anh đừng nói nữa.”
Người phụ nữ đưa tay lên đặt lên miệng anh ta chặn lại những lời mà anh ta sắp nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.