Lạch cạch, súng rơi xuống đất, bị một màn trước mắt dọa sốc, cần cổ cứng ngắc từ từ xoay lại, nhìn Mặc Viên, òa khóc.
Vừa khóc vừa lao đến ôm lấy cơ thể anh ta: “Không được, anh không được chết, oaoaa… Viên, em xin lỗi, em xin lỗi…”
Ngay lúc cô lấy súng nhắm vào Mặc Cảnh Thâm, Mặc Cảnh Thâm cũng nhắm lại Cẩm Điềm Điềm, Mặc Viên không biết rằng trong tay cô có cầm súng, chỉ nghe cô la lên một câu: “Mặc Cảnh Thâm, tôi muốn giết anh.” Một khắc đó, Mặc Viên biết Mặc Cảnh Thâm nhất định sẽ bắn chết Cẩm Điềm Điềm, vì vậy không tiếc dùng toàn bộ sức lực lao về phía cô, muốn che chắn cho Cẩm Điềm Điềm, bảo vệ cô và đứa bé trong bụng.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến, hành động này của anh ta không chỉ giúp Cẩm Điềm Điềm chắn đạn mà cũng giúp Mặc Cảnh Thâm cản một đòn, cho là viên đạn kia bắn trúng Mặc Cảnh Thâm tỷ lệ không lớn lắm, nhưng khoảng cách giữa Mặc Viên và Cẩm Điềm Điềm quá gần, gần đến mức chỉ có khoảng 30cm.
Cho nên dù khả năng bắn súng của Cẩm Điềm Điềm có kém đến đâu, chắc chắn sẽ trúng anh ta.
Thế nên kết quả cuối cùng là, hai viên đạn một trước một sau đều xuyên qua người Mặc Viên.
Tiếng súng quyết đấu dần dần yếu đi nhưng tiếng khóc của Cẩm Điềm Điềm nhuốm đầy thê lương, đau đớn.
Mặc Cảnh Thâm yên lặng đánh giá bọn họ một lúc, sau đó đỡ lấy người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
“Thiển, sao em lại đến đây?”
Vừa rồi đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725202/chuong-1041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.