Đoàng!
Ngay lập tức, lại có một tiếng súng vang lên.
Gió dông lồng lộng đang càn quét khắp nơi bên ngoài, mới nãy tuyết còn rơi lả tả mà bây giờ đã nối nhau rơi dày đặc.
Bông tuyết nhỏ nhẹ rơi đầy trời làm che mờ tầm mắt, lại càng khiến cho khung cảnh mùa đông nơi đây càng thêm buốt giá.
Tiếng vang đốp chát lại một lần nữa khiến ông cụ Thịnh bị giật mình thảng thốt, thậm chí đến cả đám người hầu đứng ngoài cũng bị dọa sượng cứng cả người.
Bởi vì đích đến của phát súng kia, chính là chân trái của Thích Ngôn Thương.
Trước lằn ranh sống chết của Phương Nhu, cây súng của Thích Ngôn Thương chẳng thể nào bì lại được quyền lợi của ông cụ Thịnh, thế nên anh mới phải làm ra hạ sách thế này.
Sống hay chết chưa bao giờ khiến anh phải chùn bước, thế nhưng anh sẽ không dùng tính mạng của mình ra để đùa vui.
Tự bắn mình một phát, vết thương ở trên thân thể mình, thế nhưng sẽ khiến cho ông cố phải đau lòng.
Anh chắc chắn rằng cụ cố sẽ xót ruột, thế rồi nhất định sẽ mềm lòng.
Kết quả không hề là vậy,
Ông cố chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua anh, đôi mắt híp lại rồi tiếp tục cúi đầu uống rượu.
“Ông chủ, ông chủ…”
Đúng lúc này, có một người giúp việc chạy vội vào nhà, vừa định lên tiếng báo cáo tình hình cho ông cụ Thịnh thì bất chợt thấy vũng máu loang lổ trên sàn nhà.
Nhìn đám người bị thương đang nằm la liệt trên đất, thêm cả Thích Ngôn Thương đang cầm súng trên tay và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725151/chuong-990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.