“Chuyện gì vậy?”
“Em đang ở bờ sông. Anh tới đây một chuyến, em có lời muốn nói với anh.”
“Anh… Được rồi.”
Hai người hẹn gặp nhau, sau đó Mộ Thiển ngồi trên băng ghế bên bờ sông chờ đợi. Hai mươi phút sau, Cố Khinh Nhiễm chạy tới. Anh nhìn chung quanh một lượt, cuối cùng thấy Mộ Thiển ngồi gần đó mới đi tới, thở dài một hơi: “Anh gọi điện cho em mà sao em không bắt máy?”
“Anh ngồi đi.” Mộ Thiển không trả lời, vỗ lên bên cạnh.
Cố Khinh Nhiễm ngồi xuống, phát hiện cảm xúc của cô không đúng lắm: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện không?” Thấy khuôn mặt buồn bã của em gái, Cố Khinh Nhiễm cũng lo lắng.
“Anh muốn biết ba anh là ai không?” Cô hỏi.
“Gì mà ba anh? Ba anh chẳng phải là ba em sao?” Anh đá xoáy.
Mộ Thiển không phản bác, vẫn nhìn cành liễu rũ lắc lư trong gió, cảm xúc nặng nề.
“Anh biết Mặc Vân Kính của nhà họ Mặc không?”
“Biết chứ, chẳng phải là ông ba nhà họ Mặc tầm thường vô năng, hết ăn lại nằm sao?” Nói xong, anh chợt ngồi thẳng: “Ông ba?”
Cố Khinh Nhiễm khó tin nhìn Mộ Thiển. Cô liếc nhìn anh, khẽ gật đầu. Hai người đều thấu hiểu nhau.
“Trời đất!” Anh kinh hô: “Em đừng nói với anh Mặc Vân Kính chính là ba của chúng ta nhé?”
“Ừ.” Mộ Thiển đáp.
“Trời đất!” Anh nâng tay vuốt tóc, cảm thấy thật khó chấp nhận. Ngay sau đó, anh chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn Mộ Thiển: “Không đúng, nếu ông ta là ba của chúng ta thì con của em với Mặc Cảnh Thâm chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725026/chuong-865.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.