Song khi thấy bức ảnh, Mặc Vân Kính mở to mắt, sắc mặt thay đổi rõ ràng. Thấy vậy, Mộ Thiển cũng hoảng hốt. Ánh mắt này rõ ràng là quen biết người trong ảnh. Nếu ông ấy thật sự từng yêu đương với Thượng Quan Uyển Nhi thì rất có khả năng cô là con của ông ấy, vậy thì…
Có những việc càng nghĩ càng thấy sợ.
“Ông Mặc có quen người này không?” Mộ Thiển hỏi. Hôm nay Mộ Thiển muốn tìm hiểu về chuyện năm đó. Cô không thích quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng chủ đề.
“Cô ấy…” Mặc Vân Kính cầm tấm ảnh nhìn chăm chú, lại quan sát Mộ Thiển, đôi mắt khôn khéo lướt qua tia sáng.
“Thượng Quan Uyển Nhi.” Không chờ Mộ Thiển giải thích, Mặc Vân Kính đã nói tên của đối phương.
Mộ Thiển căng thẳng: “Ông… Ông quen bà ấy à?”
Ông đặt bức ảnh lên bàn, cúi đầu nhìn nó, nhếch môi cười, trông như thời niên thiếu còn đắm chìm trong tình yêu say đắm, cho người ta cảm giác vô cùng tốt đẹp.
“Tôi biết ngay sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm tôi.” Ông cảm khái một tiếng: “Tôi thích cô ấy, rất nhiều năm rồi. Mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm kiếm cô ấy, nhưng lại không có bất cứ tung tích gì. Nhưng tôi biết, chỉ cần cô và Khinh Nhiễm vẫn ở đây thì cô ấy chắc chắn sẽ trở về.”
Mộ Thiển: “…” trái tim cô kinh hoàng, sắc mặt tái nhợt. Cô nuốt nước miếng, hỏi lí nhí: “Ý ông là… Tôi với Cố Khinh Nhiễm thật sự là con của ông sao?”
Mặc Vân Kính còn bình tĩnh hơn cô nghĩ. Thái độ dứt khoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725025/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.