Cửa phòng bỗng mở ra, mấy người trong phòng thấy có người vào thì lập tức xoay người ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiếng cửa vang lên, Nghê San San đã nhạy bén nhận ra. Cô ta ngẩng đầu nhìn chung quanh: “Kẻ nào? Rốt cuộc là ai?”
Mộ Thiển ngồi trên sofa nhìn Nghê San San bị trói trên ghế. Cô đi tới, lôi chiếc túi vải bị trùm lên đầu cô ta ra. Ánh sáng đâm vào mắt khiến cô ta lập tức nhắm mắt lại, một hồi lâu mới thích nghi.
“Mộ Thiển? Là cô ư?”
Mặc dù biết sớm muộn gì Mộ Thiển cũng sẽ tính sổ với mình, chẳng qua cô ta không ngờ ngày này lại đến nhanh như thế. Đầu tiên là Mặc Cảnh Thâm, sau đó là Mộ Thiển. Đám người này không định bỏ qua cho mình sao?
Mộ Thiển khoác áo gió màu đen, mang giày cao gót, tóc ngắn hơi xoăn làm tôn lên khí thế của cô, trầm ổn, thành thạo, cực ngầu.
“Thấy tôi rất bất ngờ à?” Cô đứng trước mặt cô ta, nhướng mày hỏi.
“Ha ha.” Nghê San San cười khẩy. Nhìn gương mặt giống hệt mình, không hiểu sao trong lòng cô ta lại tràn đầy căm hận, vô cùng chán ghét chứ không hề sợ hãi.
“Cô Mộ là luật sư mà lại ngang nhiên bắt cóc, không coi pháp luật ra gì sao?” Nghê San San cười hỏi, nụ cười tràn đầy trào phúng.
“Cô muốn tố cáo tôi à? Cô yên tâm, tôi sẽ không can ngăn đâu.” Mộ Thiển khoanh tay trước ngực, bước đến trước mặt cô ta chất vấn: “Cô dùng thứ gì đe dọa Bạc Dạ?”
“Nực cười, cô hỏi thì tôi phải trả lời à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725012/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.