Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, chết kiểu này thì quá đơn giản. Thủ đoạn của Nghê San San rất dơ bẩn, nhưng tội chưa đáng chết, cô sẽ không thực sự làm chuyện trái pháp luật.
“Nhưng em không giết cô ta thì e rằng sau này cô ta sẽ làm tổn thương em.” Đây mới là điều khiến Cố Khinh Nhiễm lo lắng nhất.
Mộ Thiển vào gara, đeo kính màu xám bạc, trầm giọng nói: “Trên đời này có quá nhiều chuyện xấu xa dơ bẩn, nhưng đâu thể giết hết tất cả mọi người? Bạo lực không thể giải quyết vấn đề, ngược lại còn rước lấy phiền toái lớn hơn.” Ít nhất Mộ Thiển nghĩ như vậy.
Cố Khinh Nhiễm ngồi trên ghế lái, khởi động xe hơi, một tay chống trên cửa kính xe, một tay cầm vô lăng, thở dài một hơi: “Anh cứ cảm thấy hậu hoạn vô cùng.”
“Thế thì làm sao được? Giết hay là lưu đày cô ta?” Mộ Thiển lắc đầu: “Thời đại nào rồi, làm gì thịnh hành mấy cái đó. Huống chi em đã điều tra rồi, Nghê San San một thân một mình, không có bất cứ lợi thế hay nhược điểm nào. Em chỉ có thể chờ cơ hội.”
“Nói cũng phải.” Cố Khinh Nhiễm rất tán đồng với suy nghĩ của cô: “Bây giờ em đi đâu?”
“Công ty.”
“Ừ.”
Hai người lái xe về công ty. Bởi vì không cần chăm con nên cô cũng được thoải mái. Hôm đó cô còn nhận được tin tức, biết Đông Côn bị thương trên du thuyền, nhưng may mắn còn sống. Xem như Mặc Cảnh Thâm cho Đông Côn một bài học, nhưng cũng gây thù chuốc oán.
Chiều hôm đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725013/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.