Chương trước
Chương sau
Mở cửa và trực tiếp rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng của cô đang dần rời đi, Bạc Dạ khẽ cau mày, bởi vì anh ta biết rằng Mộ Thiển đang tức giận.
Bạc Dạ đã nghe hết tất cả mọi chuyện xảy ra chiều hôm nay, anh ta biết rằng Đông Côn vì để trả thù mà đã trực tiếp mang Tiểu Bảo đi.
Tiểu Bảo chính là sinh mạng của Mộ Thiển, là đứa con mà cô vô cùng yêu thương.
Cũng may là không xảy ra tai nạn gì, nếu không Bạc Dạ sẽ cảm thấy tội lỗi cả đời.
Ngồi ở trong xe, anh ta ngồi trong xe rất lâu, cũng không lên tiếng gì.
Chợt đi ra bên ngoài, dựa vào xe lặng lẽ hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, không bao lâu bên cạnh chiếc xe là một đống tàn thuốc.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Mộ Thiển bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động của mình.
Cầm lấy điện thoại nhìn trên màn hình, là cuộc gọi của Cố Khinh Nhiễm, cô nhấc máy trả lời: “Có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi anh nhận được tin tức Mặc Cảnh Thâm đã thả Nghê San San.”
“Anh nói Mặc Cảnh Thâm thả Nghê San San sao?”
Mộ Thiển rất bất ngờ trước lời nói của Cố Khinh Nhiễm.
Nữa đêm hôm qua Bạc Dạ đã xin lỗi, bởi vì anh ta làm chứng giả cho Nghê San San, đồng thời Mặc Cảnh Thâm cũng đã đưa Nghê San San đi vào hôm qua.
Mộ Thiển vốn nghĩ rằng Mặc Cảnh Thâm sẽ không dễ dàng buông tha cho Nghê San San, nhưng ai biết rằng Mặc Cảnh Thâm lại tự nhiên để cho Nghê San San đi.
Thực sự không thể ngờ.
“Em muốn gặp Nghê San San.”
Mộ Thiển trực tiếp nói ra điều cô muốn.
“Được, anh sẽ thu xếp.”
Cố Khinh Nhiễm nói.
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiển nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.
Vì chấn thương ở đầu nên đã hủy bỏ buổi luyện tập buổi sáng với Chanh Tử, điều đó đã trở thành thói quen, nên cô căn bản không ngủ được.
Tại bệnh viện tư nhân cao cấp.
Phòng VIP.
“A… tôi không muốn, tôi không muốn soi gương, tôi không muốn soi gương!”
Có một tiếng kêu chói tai phát ra từ trong phòng bệnh, đi cùng với tiếng la hét đó chính là tiếng thủy tinh bị vỡ.
Nghê San San và Kiều Đông Hoa đứng trong phòng bệnh, nhìn băng gạc quấn xung quanh mặt Kiều Vi, cảm thấy có chút xót xa.
“Con gái, con là bảo bối của ba, con phải biết yêu quý bản thân mình.”
Kiều Đông Hoa chỉ có một cô gái, xem như một báu vật, rất yêu thương.
Lúc trước, cô ta bị Mặc Cảnh Thâm vứt bỏ hai lần, vốn định chọn cho cô ta một người bình thường để sống thật hạnh phúc, kết quả là chọn kết hôn với Đông Côn.
Khi biết Đông Côn thích Kiều Vi, Kiều Đông Hoa rất vui mừng.
Nhưng đâu ai biết được cuối cùng lại có kết quả như thế này.
Kiều Vi đang ngồi trên giường bệnh, hai chân co lên, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi đầu khóc lớn.
Nghê San San đi đến bên cạnh cô ta: “Chị Vi, chị đừng khóc, thật sự không sao cả, bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, chỉ cần chúng ta đến thẩm mỹ viện để chữa trị thì sẽ tốt lên thôi, chị đừng quá lo lắng, không cần có gánh nặng tâm lý lớn như thế.”
Cô ta đứng sang một bên, dáng vẻ “lo lo lắng lắng”của cô ta thực sự khiến người ta nghĩ rằng cô ta và Kiều Vi là chị em thân thiết.
Không ai biết rằng, tất cả những điều này đều là do cô ta dốc hết sức làm.
“Tất cả đều là do Mộ Thiển, con khốn Mộ Thiển kia, tại sao? Tại sao lại phá hoại hôn lễ của tôi, tại sao?”
Khi Kiều Vi xem đoạn video vào ngày cưới của mình, cô ta biết rõ rằng có người đã hãm hại cô ta.
Sau khi biết người đó là chính là “Mộ Thiển”, lửa giận của cô ta càng cháy to hơn, hận không thể bật người dậy đi đến trước mặt của Mộ Thiển, để giết chết cô.
Chỉ có giết cô thì mới có thể giải tỏa mối hận trong người cô ta.
Tại sao?”
Tại sao lại muốn hủy hoại mọi thứ của cô ta?
“Con gái à, ba không cần công ty nữa, chúng ta sẽ bán công ty đi, sau đó cùng nhau rời khỏi Hải Thành, ra nước ngoài, được không?”
Kiều Đông Hoa rất đau lòng với Kiều Vi, ngày hôm qua trong khách sạn, ông ta vốn đã bị thương ở thắt lưng đến không thể đứng dậy được, nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của con gái bị hủy hoại, vẻ mặt của ông ta lại càng đau khổ hơn nữa.
Mái tóc rối bù của Kiều Vi rũ xuống khuôn mặt, hơi thở yếu ớt và ánh mắt xơ xác kia là khuôn mặt cô hé ra vô cùng kinh khủng.
“Không, con không muốn.”
Nội tâm của cô ta kháng cự: “Con phải ở lại đây, con phải giết chết Mộ Thiển, con muốn giết chết Mộ Thiển!”
Hai tay cô ta nắm chặt chăn ga, cả người run lên vì tức giận, môi tái nhợt.
Đối với phụ nữ, ngoại hình là điều quan trọng nhất.
Bây giờ khuôn mặt của cô ta đã bị hủy hoại, thanh danh cũng bị hủy hoại, cô ta trở thành trò cười lớn nhất của toàn bộ Hải Thành, bị vô số người coi thường, sau này cô cũng không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
“Con bây giờ là trò cười trong mắt của người khác, khuôn mặt bị biến dạng, trở thành người phụ nữ xấu xí, con còn có thể làm gì? Còn ai muốn lấy con?”
Hai tay cô ta ôm đầu, hai tay điên cuồng siết chặt tóc, cư xử có chút điên cuồng: “Con muốn Mộ Thiển phải trả giá, nhất định phải khiến cho Mộ Thiển chôn cùng con, chôn cùng con!”
Vừa nói xong, đưa hai tay lên hất đổ hết mọi thứ ở trên bàn.
Loảng xoảng, loảng xoảng
Đồ đạt đều rơi hết xuống đất, như một đống hỗn độn,
Nghê San San vô thức lùi lại phía sau, hai mắt đỏ bừng: “Chị Vi, chị đừng như thế này, chị chứ như thế em và chú rất đau lòng.”
Chậm rãi đi qua, đứng bên cạnh cô ta, nghẹn ngào nói: “Ngày tháng còn dài, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chúng ta đi ra tắm nắng một chút được không?”
Cô ta nghiêng đầu nhìn Kiều Vi, và không ngừng trấn an Kiều Vi.
Kiều Vi đang điên cuồng gào thét, ánh mắt sắc bén đột nhiên rơi vào trên mặt Nghê San San, đồng tử co rút đột nhiên, cô ta đột nhiên giơ tay lên, tát vào mặt Nghê San San một cái: “Cút đi, đều tại mày, đều là tại khuôn mặt này của mày! Mộ Thiển, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày, giết mày!”
Kiều Vi đang ngồi trên giường có chút điên cuồng lao về phía Nghê San San, dùng tay túm chặt lấy tóc cô ta, dùng tay tát vào mặt cô ta không ngừng.
“Đau quá, chị Vi, em là San San, chị đã nhận nhầm người rồi. Em là San San, ối ối.. chú, cứu con a…”
Nghê San San đã vô cùng hoảng sợ và ngay lập tức kêu Kiều Đông Hoa giúp đỡ.
Kiều Đông Hoa bước tới và nắm lấy Kiều Vi: “Con gái, đừng kích động, đây là San San, con đừng làm loạn nữa, được không?”
Kiều Đông Hoa, đã hơn 60 tuổi, rơm rớm nước mắt, nhìn bộ dạng của Kiều Vi lúc này rất đau lòng.
Nhưng không thể làm được gì.
Cả ba vật lộn một lúc mới buông được nhau ra.
“Mộ Thiển, đồ khốn kiếp, tao phải giết chết mày, tao muốn giết cả Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên, để cho mày phải đau khổ cả đời.”
Kiều Vi tức giận chỉ tay vào Nghê San San và chửi bới.
Lồng ngực cô ta phập phồng, cơ mặt run lên không ngừng, nhưng bởi vì sắc mặt biểu hiện qua nhiều nên vết thương trên mặt đau nhức, máu chảy ra, băng gạc nhuộm đỏ.
“Ối ối… ôi ôi… chị Vi, em là San San đây…”
Nghê San San ôm má, khóc nức nở, hai mắt đỏ bừng.
Kiều Đông Hoa một tay ôm thắt lưng cô ta, tay kia ôm trán, lại thở dài một hơi, không biết phải làm sao.
Ngược lại, Nghê San San đang đứng ở một bên, liếc nhìn Kiều Vi, một tia sáng xẹt qua trong mắt.
Nghê San San ở lại phòng bệnh một lúc, rồi tìm cớ rời đi.
Ai biết vừa mới bước ra khỏi bệnh viện đã bị mấy người lôi kéo, nhét vào trong xe, bắt đi.
Sau nửa giờ.
Tại một tầng hầm nào đó.
“Các người rốt cuộc? Bắt cóc là phạm pháp, có tin tôi sẽ gọi cảnh sát không?”
“Mau thả tôi ra.”
“Bạc Dạ và Mặc Cảnh Thâm cũng không làm gì được tôi, các người muốn làm gì?”
“Có tin tôi giết chết cả người không?”
Nghê San San bị bịt mắt, liên tục la hét không ngừng, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.