Chương trước
Chương sau
“Thiển, đúng lúc anh đang tìm em. Vừa rồi anh gọi cho em không được. Anh hỏi thư kí thì họ nói em chưa tan làm, anh liền vội đến đây xem thử.”
Mộ Thiển: “…”
Cô thật sự không nghĩ là sẽ gặp anh ta lúc này.
Cô mím môi, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Anh, anh trai, anh trai yêu quý, tôi hiện tại có chút việc, có thể không ăn cơm được không?”
Tuy cô không thật sự nghĩ rằng sẽ gọi anh ta là anh trai.
Nhưng Mộ Thiển thật sự cam bái hạ phong, thua, hoàn toàn nhận thua. Nộp vũ khí đầu hàng.
“Có chuyện gì? Nếu em đã gọi anh một tiếng anh trai thì đương nhiên người anh trai này sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng giúp em xử lý.”
Anh ta bày ra bộ dáng đầy nịnh hót lấy lòng Mộ Thiển, phí hết tâm tư muốn cùng Mộ Thiển gắn kết tình thâm.
Mộ Thiển bĩu môi, đang muốn nói cái gì đó, lập tức nghĩ tới một việc khác.
“Đúng rồi, gần đây tâm trạng tôi có chút phiền não, không nghĩ tới mấy đứa nhỏ. Anh có thể nào giúp tôi đến bệnh viện đón Tiểu Bảo với Nghiên Nghiên về, sau đó giúp tôi trông hai đứa nó ít hôm không?”
Cố Khinh Nhiễm tuy rằng rất nghe lời ông cụ Cố, nhưng cũng không ở cùng một chỗ với ông cụ. Vì tránh cho Cố Khinh Nhiễm làm phiền mình mấy ngày sau, cô quyết định giao cho anh ta một nhiệm vụ.
“Sao Tiểu Bảo với Nghiên Nghiên lại ở trong bệnh viện?”
Anh ta bỗng nhiên có chút khẩn trương, cho rằng hai đứa nhỏ bị bệnh.
“Bà Mặc bệnh tim tái phát, nói rất nhớ hai đứa nhỏ nên mấy ngày gần đây Tiểu Bảo với Nghiên Nghiên luôn ở trong bệnh viện để chơi cùng bà Mặc. Giờ anh qua đó đón hai đứa nhỏ về là được rồi”.
“Em không đi với anh à?”
Anh ta hỏ.i
“Tôi còn có chút việc.”
“Là việc gì?”
Cố Khinh Nhiễm hỏi cho ra thì thôi.
Mộ Thiển nắm chặt túi xách, không trả lời.
Cố Khinh Nhiễm nhìn thấy bộ dạng nhẫn nhịn của cô, lập tức nói: “Được, được, là anh trai tôi nhiều chuyện. Không hỏi nữa, không hỏi nữa, tôi lập tức đi đón hai đứa bé.”
“Ừ, được.”
Mộ Thiển trên mặt nở một nụ cười, cố nén tức giận mà cười với anh ta.
Hai người cùng nhau đi đến trước thang máy, đôi mắt Mộ Thiển chợt sáng lên, nói: “Đúng rồi, anh đi trước đi, tôi chợt nhớ ra có một phần văn kiện còn ở trong máy tính của công ty”.
“Vậy được, anh đi trước đón Tiểu Bảo với Nghiên Nghiên”
“Tạm biệt, vất vả cho anh rồi.”
“Nói gì vậy, chúng ta là người một nhà mà. ”

Mộ Thiển không muốn nghe Cố Khinh Nhiễm tiếp tục nói nhảm, xoay người quay lại văn phòng.
Cô liền nhắn tin cho Mặc Cảnh Thâm: “Anh Thâm, chờ em một xíu, em xuống ngay.”
Đứng chờ trong văn phòng một lát, cô đoán chắc Cố Khinh Nhiễm đã rời đi rồi mới đi vào thang máy xuống lầu.
Cô ra khỏi tòa nhà, nhìn xung quanh, sợ bị Cố Khinh Nhiễm đứng đâu đó nhìn thấy.
Đằng xa có một chiếc xe hơi màu đen đang nhấn còi, cô nhìn sang rồi đi tới hướng bên đó.
Mộ Thiển mở cửa, ngồi lên xe, thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm có chút đau lòng, ôm cô hỏi: “Đi làm rất mệt phải không?”
“Đi làm chưa kịp mệt, đã bị Cố Khinh Nhiễm làm phiền đến chết”.
“Là thế như nào?”
“Không, không có gì cả.”
Mộ Thiển không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô tựa đầu lên vai anh, hỏi: “Anh ăn gì chưa?”
“Chưa.”
“Đi thôi, chúng ta đi ăn”.
“Trở về khu biệt thự Lâm Hồ được không? Anh sẽ tự mình xuống bếp”.
Đời người ngắn ngủi, Mặc Cảnh Thâm chỉ muốn trong khoảng thời gian cuối cùng này tận tụy với Mộ Thiển. Nấu cơm cho cô, đón cô tan làm, cùng cô đi ngủ…
Những điều có thể làm được, anh sẽ làm tốt nhất có thể.
Chỉ mong quãng đời còn lại không để cô phải đau lòng.
Mặc dù anh chỉ còn không quá hai mươi ngày.
“Ừm…”
Mộ Thiển suy nghĩ một chút, sợ Mặc Cảnh Thâm về nhà nấu cơm sẽ vất vả nhưng lại nghĩ ăn ngoài không đảm bảo vệ sinh.
Vẫn là đồng ý: “Được, về nhà ăn cơm.”
Hàn Triết khởi động xe hơi, hướng tới khu biệt thự Lâm Hồ mà đi.
Trên đường, hai người mười ngón tay đan vào nhau, cô tựa vào vai anh, anh nghiên đầu tựa vào cô.
Không ai nói với nhau câu gì, nhưng cứ như vậy chính là tốt nhất.
Sau một hồi, Mặc Cảnh Thâm sợ tựa lâu khiển Mộ Thiển cảm thấy mệt mỏi, anh liền tựa lên lưng xe.
Chỗ này cách khu biệt thự Lâm Hồ có chút xa, có lẽ vì hiện tại cơ thể Mặc Cảnh Thâm đang không tốt nên đi chưa được bao xa đã ngủ mất.
Mộ Thiển thấy anh đã ngủ, cầm chăn đắp cho anh.
Không bao lâu đã đến biệt thự.
Xe hơi dừng lại, Hàn Triết quay người tính nói chuyện, Mộ Thiển liền làm động tác “Suỵt!” tỏ ý đừng lên tiếng.
Hàn Triết bị hành động của Mộ Thiển làm cho bất ngờ.
Liền cảm thấy Boss thích Mộ Thiển quả là chính xác.
Cô ngồi ngồi như vậy cùng Mặc Cảnh Thâm trên xe rất lâu.
Mộ Thiển vốn tưởng rằng Mặc Cảnh Thâm chỉ chợp mắt một lát, kết quả là đã ngủ hơn ba giờ.
Xưa nay thân thể anh rất tốt, nhưng hiện tại nói không được liền không được, Mộ Thiển tâm trạng cũng vì vậy buồn rầu theo.
Phải biết rằng, Mặc Cảnh Thâm thường ngày vốn ít ngủ.
Nay lại ở trên xe có thể ngủ tận ba giờ.
Mặc dù là đã bảy tám giờ tối, nhưng anh ngủ giờ cũng hơi quá sớm, điều này cũng nói cơ thể của anh đã sớm không chống đỡ được nữa.
Mỗi lần nghĩ như vậy, Mộ Thiển đều không khỏi đau lòng, không biết nên đối mặt với Mặc Cảnh Thâm như thế nào càng không biết nên đối diện với tình huống hiện tại ra sao.
“Mấy giờ rồi?”
Đang lúc Mộ Thiển dựa ở bên người anh, bỗng nhiên anh ngồi dậy hỏi về thời gian.
“Anh Thâm, anh dậy rồi?”
Mộ Thiển ôn nhu cười, ôm lấy anh, tựa vào lòng ngực anh, thật lâu không nói gì.
Trời mới biết, đối với lần ngủ dài bất thường này của Mặc Cảnh Thâm, trong lòng cô đã lo lắng đến mức nào.
Cảm giác được tình yêu đang dần dần rời đi khiến Mộ Thiển rất đau lòng.
Nhưng cô không thể làm được gì. Ngôn Tình Hay
“Cô ngốc, em làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là em muốn ôm anh một chút thôi.”
“Mấy giờ rồi, tôi ngủ bao lâu rồi?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Hàn Triết, hỏi.
Hàn Triết nhìn đồng hồ trong điện thoại, thật thà trả lời “11 giờ 20, anh đã ngủ 3 tiếng rồi.”
Nghe Hàn Triết nói, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy thật khó tin, anh không nói nữa. Cuối cùng cũng hiểu vì sao Mộ Thiện lại như vậy, anh đột nhiên ôm lấy cô, rất lâu không nói gì.
Với bọn họ mà nói, hiện tại mỗi giờ mỗi khắc đều như một hồi sinh ly tử biệt.
Hai người chịu đựng sự dày vò.
“Vì sao em không gọi anh dậy? Em chắc cũng đói rồi, chúng ta trở về ăn cơm đi.”
Mặc Cảnh Thâm mở cửa xe, hai người xuống xe.
Hai người cùng nhau đi vào, vẫn nắm tay chặt nhau, ngay cả động tác này đều có vẻ thuần thục như vậy.
Hai người ở phía trước cùng nhau bước chậm vào biệt thư, Hàn Triết đi theo sau, trông thấy bóng dáng hai người như vậy không khỏi chạnh lòng.
Tiếc là năng lực có hạn, không thể xoay chuyển trời đất.
Nếu không, anh ta tất nhiên nguyện ý vì Boss gánh chịu hết mọi cực khổ này.
Mộ Thiển nắm tay Mặc Cảnh Thâm, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời sao, nói:
“Đột nhiên có chút nhớ mấy ngày ở thành phố nhỏ chỗ Giang Nam. Lúc đó, chúng ta cùng nhau nhìn mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, ngồi chung ở trong sân ngắm sao trời. Thật sự rất tuyệt”.
Lúc hai người tân hôn, đã ở thành phố Giang Nam mấy ngày. Mộ Thiển cảm thấy mỗi một ngày đều tốt đẹp đều khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.