Chương trước
Chương sau
“Thật sao? Sau này khi em già đi, cũng có thể đến đó, sống theo cách chậm rãi mà em muốn.”
Mặc Cảnh Thâm giọng điệu ôn nhu vô cùng. Lại có lẽ bởi do hơi thở yếu ớt nên nói chuyện đã không còn sức lực.
Mỗi lần nghe thấy Mặc Cảnh Thâm nói chuyện như vậy, Mộ Thiển đều cảm thấy vô cùng áy náy.
Bởi vì sau khi kết hôn, mấy ngày đó anh thật sự liều mạng dây dưa quấn lấy cô. Mặc dù mỗi một lần Mộ Thiển đều cự tuyệt nhưng không có ích gì.
Mặc Cảnh Thâm không nghe khuyên bảo.
“Thiển, đồng ý với anh, sau này em nhất định phải đối tốt với bản thân mình một chút, được không?”
“Ừm, em sẽ như vậy mà”.
“Chờ đến lúc anh không còn nữa, em nhớ phải đem tro cốt của anh rải ra biển rộng.”
“Vì sao?”
Mộ Thiển không hiểu vì sao Mặc Cảnh Thâm lại muốn làm như vây.Anh nhàn nhạt trả lời: Vì anh không muốn lập mộ bia.”
Lời Mặc Cảnh Thâm nói đều là thật, anh thật sự muốn lập mô bia, không muốn để lại cho Mộ Thiển bất kỳ vật nào gợi nhớ về anh.
Chỉ như vậy Mộ Thiển mới có thể trong thời gian ngắn nhất quên hết mọi thứ về anh.
Mộ Thiển im lặng, tất nhiên là không đồng ý.
Hai người bước vào đại sảnh, người làm vẫn chưa nghỉ ngơi.
Chung quy vì Hàn Triết đã thông báo cho ngừi giúp việc, nên họ đã chuẩn bị sẵn cơm nóng cho hai người.
“Ông chủ, bà chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mọi người có thể dùng bữa rồi.”
Người làm cung kính mời hai người họ.
Hai người bước đến sảnh nhỏ phía trước phòng khách, người làm bước đến chuẩn bị lấy giày thì Mộ Thiển lại vẫy vẫy tay ra hiệu dừng lại “Không cần, tôi muốn tự mình làm.”
Cô ngồi xổm xuống, từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê, đặt trước mặt Mặc Cảnh Thâm: “Nào, em giúp anh thay.”
“Những việc này em không cần phải làm, dù sao em cũng là bà chủ ở đây, em làm như vậy coi được sao?”
Anh yêu chiều xoa xoa tóc cô.
Mộ Thiển nhìn anh, nói: “Nhưng anh chính là ông chồng duy nhất của em”.
Lời nói cô như chạm vào tim Mặc Cảnh Thâm. Anh cười, rất là vui mừng.
Hai người thay giày xong đi vào toilet rửa sạch tay sau đó cùng ngồi vào bàn ăn.Hai người ngồi đối diện nhau, họ nhìn trên bàn bày những món ăn phong phú, thanh đạm.
“Chúng ta ăn cơm thôi nào, em đói lắm rồi.”
Mộ Thiển múc cho Mặc Cảnh Thâm một chén canh rồi đặt trước mặt anh: “Nào, anh uống canh trước đi.”
“Em cũng ăn nhiều một chút.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua bàn đồ ăn, nói với người làm đang đứng bên cạnh: “Sau này cô nên làm thêm một chút đồ mặn cho Thiển.”
“Vâng, thưa ông chủ. Ông có cần tôi đi chuẩn bị thêm món mặn bây giờ không ạ?”
Người làm lúc này mới biết cô gái mới tới này ở trong lòng Mặc Cảnh Thâm quan trọng như thế nào.
“Không cần, không cần.”
Mộ Thiển lập tức từ chối “Giờ cũng khuya rồi, cô cũng nên sớm nghỉ ngơi đi”.
Cô nói với người làm: “Cô đi nghỉ ngơi đi”.
“Chuyện này…”
Người làm không dám rời đi, chỉ có thể đứng nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm đợi quyết định từ anh.
“Cô đi xuống nghỉ ngơi đi”.
“Vâng.”
Đám người làm mau chóng rời đi.
Phòng ăn lớn như vậy giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Mộ Thiển tự múc cho mình một chén cháo, cô ăn một muỗng sau đó nhìn Mặc Cảnh Thâm”
“Anh cũng ăn một chút đi.”
Nhìn tình trạng sức khỏe hiện tại của Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển quyết định ngày mai nhất định phải đi gặp Cẩm Dung một chuyến.
Vì để biết được rõ tình trạng hiện tại của Mặc Cảnh Thâm, cô chỉ có thể làm vậy.
Trong bữa ăn tối, hai người không nói chuyện với nhau.
Mộ Thiển có chuyện giấu trong lòng, nhìn Mặc Cảnh ăn uống không được, cô thật sự không biết phải làm sao.
Sau đó cô nói: “Anh Thâm, em ra ngoài gọi điện hỏi thăm tình hình của Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên một lát, anh đợi em xíu nha.”
Cô đứng dậy đi ra ngoài. Ngoài đại sảnh, cô gọi cho Cố Khinh Nhiễm để hỏi thăm tình hình hai đứa nhỏ.
Sau đó cô lại cùng hai đứa nhỏ nói chuyện trong chốc lát rồi ngắt điện thoại.
Chờ cô quay lại nhà ăn, Mặc Cảnh Thâm đã cầm khăn giấy lau miệng.
“Anh ăn xong rồi à?”
“Ừ, anh vừa ăn cháo với uống canh nên đã no rồi”.
“Được rồi, em ăn một chút đã.”
Mộ Thiển vờ như không biết chuyện gì, ngồi đối diện anh, vừa nói tình hình của hai đứa bé, vừa ăn cơm.
Sau khi dùng bữa xong, Mộ Thiển trong lúc thu dọn đĩa vào nhà bếp, cô vô tình nhìn thấy trong thùng rác đựng không ít cháo.
Là cháo do Mặc Cảnh Thâm đổ xuống.
Cô ra khỏi phòng bếp, nhìn Mặc Cảnh Thâm nói:
“Đi thôi anh, đi lên nghỉ ngơi nào, giờ cũng không còn sớm nữa”.
Đã khuya thế này rồi, Mộ Thiển thật sự hy vọng Mặc Cảnh Thâm có thể nghỉ ngơi sớm một chút.
Trở lại phòng ngủ, hai người tách nhau ra tắm rửa sau đó liền cùng nhau nghỉ ngơi.
Mộ Thiển ôm Mặc Cảnh Thâm, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Màn đêm tĩnh lặng, hai người cứ như vậy tâm sự vài câu, không bao lâu sau Mặc Cảnh Thâm đã ngủ.
Mộ Thiển nhìn đồng hồ đã là ba giờ.
Quả nhiên, khi ở cạnh Mặc Cảnh Thâm, thời gian vốn đã nhanh lại càng thêm nhanh.
Bởi vì lo lắng cho sức khỏe anh, Mộ Thiển quyết định ngày mai nghỉ, sau đó cô sẽ dành thời gian đến bệnh viện tìm Cẩm Dung hỏi han tình hình một chút.
Trời đã khuya, Mộ Thiển lăn qua lộn lại ở trên giường nhưng không ngủ được.
Nhưng cũng không dám cử động mạnh, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Mặc Cảnh Thâm.
Cô cứ như vậy ở trên giường lật người qua lại, không biết qua bao lâu, mới có thể ôm Mặc Cảnh Thâm mà ngủ.
Ngày tiếp theo.
Ánh mặt trời rất đẹp.
Mộ Thiển ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại, vừa mở mắt liền đụng phải đôi mắt đang nhìn cô của Mặc Cảnh Thâm.
“Thiển, chào buổi sáng”.
Môi anh có độ dày vừa phải, hơi hơi gợi lên thành một đường cung, duỗi tay vuốt nhẹ gương mặt của cô.
“Tỉnh rồi? ”
Tay Mộ Thiển vẫn ở eo anh, sáp lại gần Mặc Cảnh Thâm, cô cọ cô mình vào vòm ngực anh, giống như một con mèo con bám người.
“Hôm qua em ngủ ngon chứ?”
Anh hỏi Mộ Thiển.
Mộ Thiển vốn đang nhắm mắt, chậm rãi mở ra, gật đầu một cái:
“Ừ, ngủ ngon lắm.”
Cô có thể thực sự ngủ ngon được sao?
Cô nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm sức khỏe ngày càng yếu đi, Mộ Thiển mỗi ngày đều cảm thấy lo lắng không yên, sống không bằng chết.
“Thời gian không còn sớm, nên rời giường ăn cơm, bằng không em sẽ đi làm muộn đó.”
Mặc Cảnh Thâm ngữ khí rất là ôn nhu.
Mộ Thiển lại lắc lắc đầu, trêu chọc nói: “Đêm xuân ngắn ngủi, ngày lại dài. Từ đây quân vương không lên triều.”
Người đàn ông bị câu nói của cô chọc cười: “Nếu bị truyền đi, người tập đoàn Freyer không phải sẽ thảo phạt anh sao?”
“Bọn họ không dám.”
“Ha ha ha. ”
Mặc Cảnh Thâm tâm tình rất tốt, tiếng cười sang sảng, dường như ở cùng Mộ Thiển, mỗi một giây phút đều cảm giác vui vẻ.
Anh mặc kệ Mộ Thiển, sau đó ôm cô, hai người nằm lì trên giường, không muốn đứng lên.
Ục ục –
Ai biết đâu nằm mới được một lát, bụng Mộ Thiển liền sôi lên.
“Không đứng dậy là đói đến gầy đấy.”
Mộ Thiển có chút bất đắc dĩ: “Vậy được rồi.”
Hai người cùng nhau rời giường, cùng đến phòng tắm cùng nhau đánh răng. Hưởng thụ mỗi một phút mỗi một giây ở bên nhau.
Xuống lầu, dùng cơm.
Mặc Cảnh Thâm như cũ ăn rất ít.
Mộ Thiển xem trong mắt, lo trong lòng, lại không biết nên làm sao bây giờ.
Chỉ có thể âm thầm lo lắng sốt ruột.
Dùng cơm xong, Mộ Thiển nói với anh: “Anh Thâm, anh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, em phải đi làm đây.”
“Anh đưa em đi.”
Người đàn ông đi đến bên cạnh nàng, nói.
“Không không không, phô trương quá, bị người thấy không tốt. Không cần”
“Hàn Triết đưa em đi cũng vậy thôi. Ngoan, nghe lời đi.”

Kết quả là, Hàn Triết lái xe, hai người ngồi ở hàng phía sau, một đường hộ tống Mộ Thiển đến tập đoàn Freyer.
Cách khoảng mấy trăm mét, Mộ Thiển chuẩn bị xuống xe, ôm anh một cái, sau đó nói: “Em đi trước đây, hẹn gặp lại nhé.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.