“Thật sao? Sau này khi em già đi, cũng có thể đến đó, sống theo cách chậm rãi mà em muốn.”
Mặc Cảnh Thâm giọng điệu ôn nhu vô cùng. Lại có lẽ bởi do hơi thở yếu ớt nên nói chuyện đã không còn sức lực.
Mỗi lần nghe thấy Mặc Cảnh Thâm nói chuyện như vậy, Mộ Thiển đều cảm thấy vô cùng áy náy.
Bởi vì sau khi kết hôn, mấy ngày đó anh thật sự liều mạng dây dưa quấn lấy cô. Mặc dù mỗi một lần Mộ Thiển đều cự tuyệt nhưng không có ích gì.
Mặc Cảnh Thâm không nghe khuyên bảo.
“Thiển, đồng ý với anh, sau này em nhất định phải đối tốt với bản thân mình một chút, được không?”
“Ừm, em sẽ như vậy mà”.
“Chờ đến lúc anh không còn nữa, em nhớ phải đem tro cốt của anh rải ra biển rộng.”
“Vì sao?”
Mộ Thiển không hiểu vì sao Mặc Cảnh Thâm lại muốn làm như vây.Anh nhàn nhạt trả lời: Vì anh không muốn lập mộ bia.”
Lời Mặc Cảnh Thâm nói đều là thật, anh thật sự muốn lập mô bia, không muốn để lại cho Mộ Thiển bất kỳ vật nào gợi nhớ về anh.
Chỉ như vậy Mộ Thiển mới có thể trong thời gian ngắn nhất quên hết mọi thứ về anh.
Mộ Thiển im lặng, tất nhiên là không đồng ý.
Hai người bước vào đại sảnh, người làm vẫn chưa nghỉ ngơi.
Chung quy vì Hàn Triết đã thông báo cho ngừi giúp việc, nên họ đã chuẩn bị sẵn cơm nóng cho hai người.
“Ông chủ, bà chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mọi người có thể dùng bữa rồi.”
Người làm cung kính mời hai người họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724893/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.