‘,'”Không phải là ông Bảy đưa cháu về, ba mới nãy vì muốn dẫn cháu đi mà đánh nhau với bọn họ đấy.”
Tiểu Bảo nói đúng sự thật, kể chân tướng cho Mộ Thiển.
Một khắc kia, đôi mắt trong veo như nước hồ của Mộ Thiển lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm. Nhưng cô không nói gì cả.
Bạc Dạ cong môi cười. Trong lòng tự giễu: ‘Bạc Dạ, mày bị điên à? Mặc Cảnh Thâm và mộ Thiển xảy ra hiểu lầm thì mày mới có nhiều cơ hội chứ. Làm sao hết lần này tới lần khác lại nghĩ đủ cách hóa giải mâu thuẫn giữa họ thế?’
Cố Khinh Nhiễm đi lên trước, nhìn ông cụ Mặc nói: “Ông Mặc, Mặc Cảnh Thâm đã kí thỏa thuận cùng em gái tôi. Quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên bây giờ đều nằm trong tay em gái tôi. Các người không nói một tiếng đã đem Tiểu Bảo đi có phải nên nói với chúng tôi một lời giải thích hay không?”
Vừa nói, Cố Khinh Nhiễm vừa nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, hừ nhẹ một tiếng:
“Mặc Cảnh Thâm, trước kia tôi còn cảm thấy anh là đối thủ của tôi, bây giờ ngược lại cảm thấy anh là một tên phế vật. Không chỉ có không giữ nổi địa vị của mình ở nhà họ Mặc, mà đến con của mình cũng không bảo vệ được? Anh, thật không có tư cách làm cha của Tiểu Bảo.”
“Anh…”
Hàn Triết sắc mặt rất là khó chịu, tiến lên một bước, muốn nói gì, lại bị Mặc Cảnh Thâm liếc mắt một cái chỉ đành trợn mắt mà quay về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724831/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.