‘,’Nói nghiêm túc, dáng vẻ rất có đạo lý.
Thực tế là muốn khống chế Tiểu Bảo, không để cho thằng bé trở lại bên người Mộ Thiển.
“Tiểu Bảo đã lớn, có quyền lựa chọn, đi hay ở, đều phải xem nó muốn thế nào.”
Đôi mắt phượng chậm rãi rủ xuống, nhìn vào Tiểu Bảo, hỏi: “Tiểu Bảo, con có ý kiến gì?”
“Ba, tất nhiên con muốn ở với mẹ. Tiểu Bảo thích mẹ, thích Nghiên Nghiên.”
Tiểu Bảo hết sức phối hợp với Mặc Cảnh Thâm.
Người đàn ông gật đầu một cái, nói với ông cụ Mặc: “Nghe chưa? Đây chính là ý nguyện của Tiểu Bảo.”
“Hừ, nó là một đứa bé, có thể biết cái gì?” Ông cụ Mặc hơi giận.
Mặc Viên ngồi ở phía dưới bên trái cùi chỏ ghé lên tay vịn ghế thái sư, người hơi nghiêng, lười biếng nói:
“Cảnh Thâm, này là cháu không đúng mới đúng. Con cháu còn nhỏ, chưa có năng lực phân biệt đúng sai. Cháu là cha, phải có trách nhiệm giữ con bên người mà dạy bảo. Nếu như trước cháu vì tự do, ký thỏa thuận cùng với Mộ Thiển, bây giờ hoàn toàn có thể mang con về lại bên mình rồi. Dù sao, cháu cũng ra tù rồi.”
Mặc Viên lý trí phân tích tình huống, bộ dáng kia tựa hồ quyết tâm để cho Tiểu Bảo ở lại nhà họ Mặc, không cho phép nó rời đi.
“Con tôi, đi hay ở không nhọc lòng chú Bảy quan tâm.”
Mặc Cảnh Thâm tản ra ý lạnh, cao giọng nói với ông cụ Mặc:
“Ông nội, ông đã đuổi cháu khỏi tập đoàn, theo như ông mong muốn rồi. Cho nên, chuyện của Tiểu Bảo hy vọng ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724830/chuong-666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.