‘,’Chẳng trách ngày hôm qua Mặc Cảnh Thâm nói bà Mặc muốn gặp hai đứa bé.
Hóa ra bà Mặc phát bệnh tim, lại quá nhớ nhung Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên.
Giống như Mặc Cảnh Thâm nói, hai đứa bé là do bọn họ nuôi lớn, làm sao có thể không nhớ nhung?
Mộ Thiển trong lúc nhất thời không còn khẩu vị, nhai cơm như ăn sáp nến.
Cô đang suy nghĩ, có nên hay không nên để cho hai đứa bé đi gặp bà nội?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyền quyết định vẫn là ở trong tay hai đứa bé.
Mộ Thiển đang suy nghĩ buổi chiều sau khi tan học, sẽ hỏi ý kiến hai đứa bé, xem chúng có muốn đi thăm bà Mặc hay không.
Điện thoại di động vang lên.
Chanh Tử.
“Sao thế?”
Vì Dật Phong và Chanh Tử hai người bảo vệ hai đứa bé, cho nên ban ngày, Chanh Tử cũng theo sát hai đứa nhỏ.
Đột nhiên điện thoại tới, Mộ Thiển trong lòng cũng đột nhiên căng thẳng theo.
“Tổng Giám đốc Mộ, Tiểu Bảo bị người nhà họ Mặc mang đi rồi.”
“Cái gì? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Mộ Thiển đứng lên, giọng mơ hồ có chút tức giận.
“Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên đi học, không biết có chuyện gì, thì biết tin tức bà Mặc nằm viện. Tiểu Bảo thừa dịp nghỉ giải lao lén chạy ra từ cửa sau trường đến bệnh viện thăm bà Mặc. Kết quả lại bị ông cụ Mặc dẫn người đến mang đi.”
Chanh Tử thuật lại tình hình một lượt.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Mộ Thiển cúp điện thoại, không chút nghĩ ngợi, trước tiên gọi cho Mặc Cảnh Thâm một cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724829/chuong-665.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.