‘,'”Vui, cám ơn…Dì…Hì hì…”
Mộ Thiển hai tay nựng gò má của bé con, “Không có chi. Bé cưng thích là được.”
“Chơi…chơi…với bé…chơi…”
Bé con kéo Mộ Thiển. Mộ Thiển có chút không biết làm sao, liền không thể làm gì khác hơn là đi theo thằng bé lên lầu.
Trên ghế salon trong phòng khách ngồi Mặc Cảnh Thâm ánh mắt luôn nhìn vào Mộ Thiển. Ánh mắt cũng theo mỗi một cử động của cô mà thay đổi hiếm thấy.
Mặc Viên ngồi ở một bên quan sát thấy thần sắc của Mặc Cảnh Thâm, nhưng không nói gì.
Trên lầu, Mặc Tử Hàng lôi Mộ Thiển vào trong phòng, Mộ Điềm Tư cũng đi theo vào phòng con, đóng cửa lại.
Thằng bé tự một mình nhào vào trong đống đồ chơi, lại tự mình chơi đồ chơi.
Mộ Thiển thì nhìn về phía Mộ Điềm Tư, hỏi: “Chị gần đây như thế nào?”
Mộ Điềm Tư đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó yếu ớt cười một tiếng, đi tới trước mặt Mặc Tử Hàng, cầm một món đồ chơi cùng con làm bộ tranh giành nhau, thở dài một tiếng, “Cứ như vậy thôi.”
“Định lúc nào rời đi?”
Mộ Thiển hỏi thăm, lời ít ý nhiều.
Mới rồi trong ánh mắt của Mộ Điềm Tư, Mộ Thiển cũng biết gần đây cô ấy đã phải chịu những gì, chẳng qua là không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy.
Không khỏi tò mò, “Anh ta có hay chị đã biết chân tướng chưa?”
“Không, không biết.”
“Không biết?”
Mộ Thiển càng nghi hoặc, nếu không biết, Mộ Điềm Tư làm sao có thể sẽ bị thương?
“Anh ta vẫn bạo hành chị?”
“Cũng... Cũng không phải.”
Mộ Điềm Tư lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724825/chuong-661.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.