‘,’Nếu biết bản tính anh như vậy, thì làm sao có thể lún sâu vào vòng xoáy tình yêu này chứ.
Mặc Cảnh Thâm thần sắc phiền muộn, siết chặt cổ tay cô, không kiềm hãm được mà tăng thêm lực.
“Lần này, coi như là anh nợ em.”
Mặc Cảnh Thâm thấp giọng, bỏ xuống tôn quý cùng cao ngạo ngày xưa.
“Xin lỗi, phí công anh rồi.”
Mộ Thiển cũng không bị ưu tư thương cảm vô hình của anh cảm động, ngược lại cảm thấy Mặc Cảnh Thâm là đang diễn trò.
Vừa kéo vừa đẩy tay anh ta ra, đôi mắt nhìn anh chằm chằm không chớp, “Sau này cách tôi xa ra một chút, cách Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên xa ra một chút, nếu như…anh còn muốn dòm ngó đến hai đứa bé thì đừng trách tôi trở mặt với anh.”
Nói xong, cô hất tay Mặc Cảnh Thâm ra, nổi giận đùng đùng rời đi.
“Cộp, cộp, cộp ――”
Thanh âm giày cao gót dần dần đi xa, Mặc Cảnh Thâm đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng gầy nhỏ của cô dần dần đi xa, cho đến khi biến mất không thấy.
Khuôn mặt ấm ức đáng thương của anh dần trở về bình thường, không nhịn nổi để lộ ra một nụ cười yếu ớt.
“Sếp, phu nhân ở trong bệnh viện, một mực gọi điện thoại khóc đòi gặp tiểu thiếu gia.”
Hàn Triết đứng cách đó không xa đi tới phía anh, bẩm báo tình huống trong bệnh viện.
Nào ngờ hôm nay bà Mặc cũng là bởi vì quá nhớ nhung hai đứa bé, lại cùng Mặc Cảnh Thâm tranh cãi, trong cơn tức giận tái phát bệnh tim, đã được đưa vào bệnh viện.
Mãi mới tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1724826/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.