Chương trước
Chương sau
“Ừ.”
Mộ Thiển hơi gật đầu, quan sát một chút Mộ Điềm Tư, nói: “Ngươi gần đây gầy gò đi không ít.”
“À…thật không?”
Mộ Điềm Tư mím môi cười một tiếng, ánh mắt có chút né tránh, “Gần đây đang giảm cân.”
“Mẹ?”
Lúc này, người giúp việc dắt một đứa bé đi xuống, giọng nói con nít trong trẻo gọi một tiếng.
Mộ Điềm Tư lập tức đi tới, đem đứa trẻ ôm vào trong ngực, “Tử Hàng, đây là dì và bác.”
Đứa bé con chớp mắt, toét miệng cười một tiếng, dáng vẻ trắng nõn kháu khỉnh làm người khác yêu thích.
“Dì, bác...”
Bởi vì tuổi còn quá nhỏ, nói không rõ, nhưng lại biết bé con đang gọi hai người.
Mộ Thiển cũng có con, nên đối với trẻ nít tất nhiên không bài xích. Đi tới gần ôm nó vào trong ngực, “Bé con ngoan. Dì mua đồ chơi cho con này.”
Cô đưa túi đồ chơi cho Tử Hàng, bé con vui vẻ cười khanh khách.
“Cám ơn...” Thằng bé nói một tiếng cám ơn.
“Điềm Tư, ôm con qua một bên đi.” Mặc Viên nói một câu.
Mộ Điềm Tư gật đầu một cái, lập tức đi tới trước mặt Mộ Thiển, “Nào, đưa thằng bé cho chị. Mọi người qua bên kia ngồi đi.”
Đón đứa bé từ trong ngực Mộ Thiển ra. Mộ Thiển buông tay, nhưng bởi vì ôm đứa trẻ cho nên vô tình kéo lấy ống tay áo của Mộ Điềm Tư.
Chính là một hành động ngoài ý muốn, lại để cho Mộ Thiển liếc mắt thấy dấu vết tím bầm trên cổ tay Mộ Điềm Tư.
Dấu vết màu tím rất rõ ràng, như là vết roi.
Mộ Thiển hơi híp mắt, trong lòng căng thẳng, nhưng nhanh chóng chớp mắt một cái, khóe môi nâng lên thành nụ cười đi tới hướng bên kia.
“Thiển, tới rồi?”
Mặc Cảnh Thâm ngồi trên ghế salon trong tay cầm một điếu thuốc lá, cúi đầu vừa chơi điện thoại di động, vừa hút thuốc, đối với sự xuất hiện của Mộ Thiển lại làm như không thấy.
Kiều Vi đứng lên, sắc môi trắng nhợt cười yếu ớt, rất là khách sáo kêu một tiếng.
Mộ Thiển nhìn cô, “Nhanh như vậy đã xuất viện, không sợ để lại hậu di chứng?”
“Không, sẽ không. Chẳng qua là sinh non mà thôi, nghỉ ngơi hai ngày là được.”
Kiều Vi cười một tiếng, “Hôm nay vừa vặn là sinh nhật Tử Hàng, nên chúng tôi tới đây.”
“Sinh nhật Tử Hàng?”
Mộ Thiển cũng không nghĩ tới mình đến đúng dịp như thế này.
Có điều tính toán thời gian một chút, mặc Tử Hàng cũng đã hai tuổi rồi. Thời gian trôi qua thật đúng là thật mau.
“Đúng vậy, sinh nhật của Tử Hàng. Ông cụ Mặc vốn là bảo hôm nay muốn đi qua, nhưng có chuyện tạm thời đành để sau, chỉ có chúng tôi đến.”
Kiều Vi lại nói.
“Ồ là vậy à. Thế tốt, tốt rồi.”
Mộ Ngạn Minh thở phào nhẹ nhõm, dường như có chút sợ hãi gặp mặt ông cụ Mặc.
Mọi người ngồi xuống, Mặc Viên ngồi ở bên người Mặc Cảnh Thâm, nhìn Mộ Thiển hỏi: “Sao không để cho Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên tới chơi? Tử Hàng một mình nó ở nhà cũng chán, rất nhớ anh chị.”
“Ngày mai là ngày đi học mà, hai đứa phải ở nhà làm bài tập.”
Mộ Thiển tùy ý bịa ra một cái lý do, ánh mắt không kìm hãm được liếc mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm một cái. Chỉ thấy người đàn ông nọ không nóng không lạnh ngồi ở trên ghế salon, ngón tay kẹp đầu thuốc lá giữa hai cánh môi mỏng, hít một hơi.
“Khụ khụ...”
Tựa hồ một hơi hút quá mạnh, Mặc Cảnh Thâm không cầm được ho khan mấy tiếng.
Anh đưa tay che miệng lại. Một động tác lơ đãng nhưng lộ ra mấy phần yếu ớt, rơi vào trong mắt Mộ Thiển chọc cho cô cười một tiếng.
Lại đang diễn trò sao?
Kết quả điều tra lúc trước của Dật Phong là do Mặc Cảnh Thâm lấy của người khác đến làm như của mình mà đem đến lừa gạt cô.
Còn để cho Cẩm Dung đến trước mặt cô nói Mặc Cảnh Thâm sắp chết, dọa cô sợ một trận tim đập chân run, đâu ai biết đều là tính toán của Mặc Cảnh Thâm.
Mộ Thiển không kiềm được cảm thấy rất buồn cười.
“Cảnh Thâm, anh không có sao chứ?”
Kiều Vi thấy Mặc Cảnh Thâm sắc mặt không tốt lắm, lúc này tiến lên hỏi.
Mặc Cảnh Thâm ánh mắt liếc điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, tay này mới vừa rồi bụm miệng, con mắt liền liếc thấy vết máu trong lòng bàn tay.
Anh nhanh chóng nắm lòng bàn tay lại, đứng dậy đi tới hướng phòng vệ sinh, “Tôi đi vệ sinh.”
Mộ Thiển cúi đầu, cầm điện thoại di động tùy ý lướt nghịch, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, ghế sa lon bên cạnh bị chùng xuống, một người ngồi ở bên cạnh cô.
“Thiển, đầu mùa xuân này, trong sân chú Bảy hoa nở không tệ, cùng đi ngắm hoa chút được không?”
Kiều Vi ôm cô cánh tay cô, cố làm ra vẻ thân mật.
Mộ Thiển thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra ý của Kiều Vi.
Cô nhíu mày, cất điện thoại di động nói với Mộ Ngạn Minh: “Anh, mọi người nói chuyện đi, chúng tôi đi ra ngoài một chút.”
Mộ Ngạn Minh gật đầu một cái, “Được, đi đi.”
Hai người đứng dậy, đi ra phía ngoài.
“Đúng rồi, Tổng Giám đốc Mặc, Điềm Tư đã lâu không về nhà, mẹ tôi có chút nhớ em ấy, có thể để em ấy về nhà thăm mẹ một hai hôm được không?”
Mộ Ngạn Minh mở miệng hỏi thăm.
Mặc Viên ghé mắt, ánh mắt ý vị thâm trường rơi vào đứa trẻ cách đó không xa đang cùng chơi với Mộ Điềm Tư, nói: ” Được, qua mấy ngày sẽ đưa cô ấy về.”
Bên này hai người mới vừa vừa nói, Mặc Cảnh Thâm cũng đã từ trong phòng vệ sinh đi ra, phát hiện trên ghế sa lon không thấy hai người phụ nữ kia đâu, liền không nhịn được nhìn về phía bên ngoài phòng khách.
Anh cũng đi theo.
Trong đình viện, trồng không ít cây xanh, đầu mùa xuân, vạn vật sinh sôi, nơi này mang dáng vẻ sinh cơ dồi dào.
Kiều Vi cùng Mộ Thiển hai người cũng song song đi, ngắm cây ngắm hoa.
Người đàn bàn đứng ở bên cạnh Mộ Thiển ghé mắt đánh giá cô, chỉ thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm một bên hoa cỏ, dường như thật sự đang thưởng thức cảnh đẹp.
Nhưng Kiều Vi vốn chỉ là muốn mang cô ra ngoài, nói chuyện một chút.
“Cái đó... Thiển, tôi có thể cầu xin cô một chuyện được không?”
Lời đến đầu lưỡi lại khó mở miệng, Kiều Vi rất không muốn nói, nhưng không thể không nói.
“Cầu xin tôi?”
Nhịp bước chân của Mộ Thiển ngừng một lát, nhìn về phía cô ta, chợt cười một tiếng:
“Cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Kiều thị, có chuyện gì yêu cầu cũng nên đi cầu xin ba cô mới đúng. Sao lại cầu xin tôi làm gì? Huống chi, chuyện cô muốn cầu xin, tôi tất nhiên sẽ không đồng ý.”
Cự tuyệt hết sức thẳng thừng.
Mặc dù Kiều Vi chưa nói ra suy nghĩ trong lòng của mình, nhưng Mộ Thiển cũng đã đoán được mấy phần.
Nụ cười mới vừa nở lên trên mặt, vào lúc này đột nhiên trở nên khó chịu.
Đôi chân mày lá liễu của Kiều Vi hết cau rồi thả hết thả lại cau, lửa giận trong lòng âm ỉ bùng cháy:
” Chẳng lẽ cô thật sự muốn trơ mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm bị đuổi ra khỏi tập đoàn Mặc thị hay sao?”
“Lời nói này buồn cười thật. Mặc Cảnh Thâm anh ta không phải đã bị đuổi ra khỏi tập đoàn Mặc thị hay sao, bây giờ nói những câu này không cảm thấy là hơi muộn rồi à?”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của cô rơi vào trên người Kiều Vi. Mộ Thiển không khỏi hỏi ngược lại:
“Cô luôn miệng nói cô thích Mặc Cảnh Thâm, cho dù là anh ta bị đuổi khỏi tập đoàn, nhưng vẫn là vị hôn phu của cô, cũng không ảnh hưởng gì đến hôn ước của hai người. Tôi ngược lại không hiểu nổi, cô bây giờ đi muối mặt cầu xin tôi, lại là vì cái gì?”
Từng câu từng chữ nhục nhã như từng cây kim một vậy, hung hãn đâm vào trong ngực Kiều Vi, đau đến gần như co rút cả thân thể.
Hiển nhiên, cũng chọc cho lửa giận trong lòng cô bốc cao ba thước.
Hai tay nắm chặt thành đấm xuôi ở bên người, lửa giận trong đáy mắt hiện rõ. Kiều Vi nhìn chằm chằm vào Mộ Thiển:
“Mộ Thiển, nhìn thấy Kiều Vi tôi rơi vào tình cảnh như vậy, trong lòng cô rất sảng khoái có phải hay không? Có phải cô mưu tính chuyện này đã từ lâu?”
Mấy ngày trước nhìn trên tin tức, còn có video Nghê San San gửi cho, Mộ Thiển người bị thương nặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.