Chương trước
Chương sau
Kiều Đông Hoa có góc nhìn khác, nhìn tất cả tương đối sắc bén.
Nghe ông nói một chút, Kiều Vi cảm thấy nói có lý.
“Vậy... Ba, bây giờ con phải thế nào mới có thể giúp được Cảnh Thâm?”
Môi hở răng lạnh đạo lý này ai cũng hiểu.
Nhà họ Kiều phát triển nhiều năm như vậy không thể không nói đến trợ giúp của Mặc Cảnh Thâm. Cô tất nhiên không muốn Mặc Cảnh Thâm bị đuổi xuống đài, nếu không tiền đồ Kiều gia cũng thực khó nói.
“Chuyện này trước mắt cứ âm thầm xem sao. Không nên có kết luận gì quá sớm.”
Kiều Đông Hoa thở dài một tiếng, bỗng nhiên điện thoại di động reo, lấy điện thoại di động ra, nhìn số hiện, lập tức nói: “Được rồi, con nghỉ ngơi cho khỏe. Ba phải trở về công ty, còn có một khách hàng quan trọng đang chờ.”
Vừa nói liền rời đi khỏi phòng bệnh.
Nghê San San đi tới cửa tiễn Kiều Đông Hoa.
Không bao lâu mà, Nghê San San trở lại phòng bệnh, thấy Kiều Vi dựa vào đầu giường suy nghĩ sâu xa, cô lập tức tiến lên quan tâm, “Chị Vi, đang suy nghĩ gì đấy?”
Kiều Vi mặt mày ủ ê, lúc này nói: “San san, tôi đói. Cô giúp tôi ra ngoài mua chút đồ ăn đi.”
“Ồ, được.”
Nghê San San trong lòng nghi hoặc, không phải mới vừa ăn cơm xong hay sao?
“Mua đại đi, cái gì cũng được.”
“Được.”
Nghê San San gật đầu một cái, rời khỏi phòng bệnh.
Cô biết, Kiều Vi nhất định là có điện thoại quan trọng muốn gọi đi.
Đợi sau khi cô rời đi, Kiều Vi cầm lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại.
“Tít tít ――”
Điện thoại di động reo một hồi, đối phương lúc này mới nghe điện thoại.
“Anh Đông, xảy ra chuyện rồi. Anh có thể giúp một tay không...”
“Giúp cô làm việc thì có thể, nhưng nếu như là chuyện của nhà họ Mặc thì đừng nhiều lời.”
Chỉ một câu nói, đối phương đã biết ý của Kiều Vi, cho nên khi Kiều Vi còn chưa nói hết lời liền kịp thời cắt ngang lời cô.
“Tôi... anh Đông, Cảnh Thâm bị đuổi khỏi tập đoàn Mặc thị. Tôi sắp kết hôn với Cảnh Thâm rồi, anh không thể gương mắt lên nhìn tôi kết hôn với một người đàn ông cái gì cũng không có chứ?”
Kiều Vi có chút tuyệt vọng.
Cô mặc dù thích Mặc Cảnh Thâm là thật, nhưng là trong lòng và cả trong mắt ít nhiều gì cũng ham vị trí bà Mặc.
Địa vị cao sang có thể cho cô mang đến vô số cảm giác ưu việt, bây giờ Mặc Cảnh Thâm bị đuổi ra khỏi nhà họ Mặc, tương đương với cái gì cũng không có.
Vốn cho là vị trí Mặc Cảnh Thâm ở nhà họ Mặc đã vững chắc, ai biết lại lâm vào tình cảnh bây giờ.
Cô làm sao mà không khẩn trương cho được?
“Kiều Vi, tôi không ngại nói cho cô biết, bây giờ Mặc Cảnh Thâm bị đuổi ra khỏi tập đoàn chính là kết quả tốt nhất của Mặc Cảnh Thâm. Cô thích anh ta nhiều năm như vậy. Bây giờ anh ta cái gì cũng không có nữa rồi. Cô có thể cân nhắc kết hôn với tôi cũng được. Chẳng qua thật là đáng tiếc, đứa trẻ không còn, đấy là đứa con của chúng ta.”
Trong giọng nói của anh Đông mang chút buồn bã không biết làm sao.
“Anh Đông, anh…anh sao thế…”
Kiều Vi không lời chống đỡ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Cắn môi một lúc, suy nghĩ kỹ hồi lâu, lúc này nói: “Anh Đông, tôi cầu xin anh. Xin anh giúp Mặc Cảnh Thâm một tay có được hay không? Chỉ cần anh nguyện ý giúp tôi, ngươi muốn tôi làm chuyện gì đều có thể.”
“Muốn tôi hỗ trợ cho cũng không phải là không thể.”
Người đàn ông đầu điện thoại kia giọng ngừng một lát, lại nói:
“Tôi nghe em trai Mặc Cảnh Thâm, Mặc Quân Dư về nước rồi. Tôi không thể nâng đỡ Mặc Cảnh Thâm, nhưng ngược lại có thể giúp Mặc Quân Dư một tay, để cho anh ta tiến vào Mặc thị.”
“Mặc Quân Dư? Tại sao lại là anh ta?”
Kiều Vi cau mày lại cau mày, suy nghĩ cẩn thận lợi hại bên trong, “Anh là muốn khống chế Mặc Quân Dư?”
Người ngoài không biết, nhưng Kiều Vi trong lòng rất rõ ràng cảm tình Mặc Quân Dư đối với cô. Thậm chí Mặc Quân Dư đối với cô chính là nói gì nghe nấy.
Nếu như anh Đông muốn giúp Mặc Quân Dư, vậy tất nhiên cô phải phục tùng anh Đông. Mặc Quân Dư phải phục tùng cô.
Hết bên này lại đến bên kia, cuối cùng Mặc Quân Dư chỉ có thể trở thành bù nhìn.
“Cái cô muốn bất quá là người của Mặc Cảnh Thâm và thế lực của nhà họ Mặc. Dù cho Mặc Cảnh Thâm bị đuổi ra khỏi tập đoàn Mặc thị, cô vẫn có thể cùng anh ta kết hôn. Mà địa vị Mặc Quân Dư vững chắc ở nhà họ Mặc, cô cũng có hậu thuẫn kiên cường, thế nào chịu không?”
Anh Đông nói theo ý mình.
Kiều Vi sợ run người, Tuyệt đối không muốn nghĩ đến mưu sâu kế hiểm của Đông Côn lại thâm độc thế.
“Tôi, tôi suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút rồi nói sau.”
Kiều Vi biết đối phương vẫn là người đàn ông nói một không hai. Nếu nói sẽ không giúp giúp Mặc Cảnh Thâm liền nhất định sẽ không xuất thủ tương trợ.
Cúp điện thoại, dựa vào trên đầu giường, ngước mắt nhìn trời, chuẩn bị tư tưởng.
Đó chính là... Mộ Thiển.
Tất cả vấn đề đều xuất phát từ phía Mộ Thiển. Chỉ cần Mộ Thiển thả Tiểu Bảo ra, hoặc là chỉ cần mang Tiểu Bảo đi, hết thảy vấn đề đều dễ dàng giải quyết.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, trong lòng cô liền có lựa chọn.
...
Buổi chiều ba giờ, Mộ Thiển xử lý xong công chuyện, đang lẳng lặng chờ đợi điện thoại của Dương Liễu.
“Ting ――”
Âm báo tin nhắn vang lên, Mộ Thiển cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, phát hiện là tin nhắn của Dương Liễu.
Nội dung tin ghi: “Được, tôi đồng ý buông ta. Đã và đang nói chuyện hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tư. Mộ Thiển, xem như cô được lắm!”
Nhìn thấy tin tức của đối phương, Mộ Thiển rốt cuộc thở ra một cái, để điện thoại di dộng xuống.
Sau đó lại cầm điện thoại di động lên, soạn một cái tin nhắn, đại ý:
“Buông tay là một loại tác thành, cũng là tác thành cho chính cô. Cô tiền đồ vô lượng, tin tưởng sẽ tìm được thích hợp với cô. Sau này, cách người nhà họ Tư xa ra một chút.”
Soạn xong tin liền gửi đi, Mộ Thiển lúc này cảm thấy tâm tình tốt lên hơn nhiều.
Thời gian gần đây, chuyện của Tư Cận Ngôn vẫn là một cây gai trong lòng cô, như nghẹn ở cổ họng.
Xử lý xong, cả người ung dung nhiều.
Mộ Thiển dựa vào trên ghế giám đốc, nhắm mắt, nhớ lại chuyện xảy ra gần đây, cảm giác trừ chuyện của Phương Nhu, dường như cô vẫn không tài nào hiểu nổi.
Chỉ cần cuối cùng xử lý tốt chuyện giữa Phương Nhu và Thích Ngôn Thương, thì cô thật có thể rút lui, rời Hải Thành, rời xa tất cả mọi người, đi tìm cuộc sống thuộc về mình.
Buổi tối, đúng hẹn cùng gặp mặt với Mộ Ngạn Minh, hai người cùng đi đến nhà Mặc Viên.
Trên đường, hai người mua một chút quà.
“Kính coong ――”
Chuông cửa kêu lên, cửa biệt thự liền xuất hiện một người giúp việc, thấy hai người liền hỏi: “Xin chào, xin hỏi hai vị là...”
“Tôi là Mộ Thiển, anh ấy là Mộ Ngạn Minh, là người nhà của mợ Mặc.”
Mộ Thiển tự giới thiệu mình.
“Ôi ôi ôi, mau vào đi, cậu và mợ đang chờ hai vị đây.”
Người giúp việc dùng tay làm dấu mời, dẫn hai người vào phòng khách.
Mới vừa đi tới phòng khách liền nghe bên trong truyền tới thanh âm quen thuộc, Mộ Thiển mi mày nhíu một cái, chỉ cảm thấy là ảo giác.
Ở chỗ này làm sao có thể nghe được giọng của Mặc Cảnh Thâm thế.
Sau khi đến phòng khách ghé mắt nhìn một cái, đúng như dự đoán, trong phòng khách trừ Mặc Viên, Mộ Điềm Tư, lại thật sự có Mặc Cảnh Thâm.
Cùng với... Kiều Vi.
Bọn họ làm sao cũng ở nơi này đây?
“Ô, Tổng Giám đốc Mộ, Ngạn Minh, hai người tới rồi à?”
Mặc Viên ngồi trên ghế salon thấy hai người đi vào, lập tức cười đón, tâm tình vui vẻ nói: “Tới thôi là được rồi, còn mang quà cáp làm gì?”
“Mộ Thiển, anh?”
Mộ Điềm Tư vén mái tóc dài lên, đi tới hai trước mặt người, nhỏ giọng nói: “Đi vào ngồi đi.”
Ngày xưa Mộ Điềm Tư hống hách khoa trương. Mặc dù điều kiện gia đình không tốt lắm, nhưng là tính cách cô thích khoe khoang, không giống như bây giờ vâng vâng dạ dạ vậy.
Tính tình bất chợt thay đổi cũng làm cho Mộ Thiển cảm thấy có chút quỷ dị.’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.