Nghe tiếng anh, hai người giật mình nhìn ra phía cửa.
- Sếp? Anh chưa về sao?
Cô nhìn anh hỏi. Anh khoanh tay trước ngực:
- Về thì làm sao thấy được cảnh mặn nồng này được?
Quan Đông lắc đầu, mặt và vành tai đỏ bừng:
- Mặc Tổng, chúng...chúng tôi không phải như anh nghĩ đâu.
Cậu ta huých huých vào vai cô nhằm muốn cô biện minh hộ mình nhưng cô chẳng quan tâm vẫn ngồi miệt mài sửa lại bản thiết kế.
Anh nhìn cả hai người:
- Mai hai người lên phòng gặp tôi.
Quan Đông sợ hãi:
- S...Sếp! Có chuyền gì sao?
Anh không nói gì nữa liền quay đi quăng lại một câu:
- Về đi, đừng làm tốn điện của công ty tôi nữa.
Cô ngồi đó không nói gì nhưng lòng thầm chửi rủa anh "Mẹ nhà anh, tôi dùng cho anh nộp tiền đến chết"
Quan Đông thu don rồi chào cô:
- Anh về đây, em cũng về đi, con gái ngủ muộn da sẽ xạm đó! Mai làm tiếp.
Cô gật đầu rồi cũng cầm túi về nhà.
Hôm nay đúng thật là mệt mỏi. Nếu hỏi cô khôn gặp anh có buồn không thì cô sẽ trả lời rằng cố. Mặc dù anh hơi xấu tính một chút.
Cô thả mình trên chiệc giường êm ái một cách buông xuôi. Giá như được làm một đồ vật chỉ đúng im thì tuyệt biết mấy, suốt đời chỉ cần đứng đó cũng người chăm sóc lau chùi.
-----------------------
Sáng hôm sau, cô cùng Quan Đông lên phòng gặp anh. Thấy thư kí của anh đứng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thanh-phong-em-nho-anh-roi/2975314/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.