Hôm nay đã gần một tháng rưỡi Giản Mạt Mạt không liên hệ với Lộ Trương, cô ngồi trước bàn trang điểm, gương mặt vui sướng vì vừa hẹn được anh đi coffee.
Hôm nay cô trang điểm một cách nhẹ nhàng nhất có thể, phải ra ráng một đứa trẻ không được yêu thương.
Quán coffee mang phòng cách cổ điển, tông màu toàn màu gỗ, đèn được lắp xung quanh quán, trông khá ấm cúng và mang phong cách thượng lưu.
Cô nhẹ nhàng ngồi bên anh:
- Lộ Trương...
Anh nghe tiếng cô liền mau chóng ngồi dậy kéo ghế cho cô.
Cô nhìn anh ngại ngùng mà bất giác đỏ mặt, ga lăng thật!
Anh đưa cho cô tờ chi phiếu:
- Giản Mạt Mạt, anh tưởng em quên nó rồi, anh biết giờ em rất sợ người nhà em lấy nhưng anh vẫn phải đưa nó cho em. Anh không thể giữ đồ của người lạ quá lâu.
Cô nhận lấy tờ chi phiếu từ tay anh:
- Em cảm ơn, không có anh chắc tờ chi phiếu này đến bây giờ chẳng còn chút gì nữa.
Anh im lặng xoa đầu. Cô cầm ly nước cam ép đưa lên miệng một cách nhẹ nhàng, ra dáng con nhà quyền quý. Cô thỏ thẻ:
- Anh Lộ, không biết anh làm nghề gì ạ?
- Anh làm bác sĩ khoa nhi.
Cô cười dịu dàng:
- Vậy sau này con em nhờ hết vào bác sĩ Lộ!
Nhưng anh phải cùng em tạo ra em bé đã. Giản Mạt Mạt cười thầm trong lòng.
Lộ trương đưa một tờ giấy mềm cho cô:
- Em lo xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thanh-phong-em-nho-anh-roi/2975309/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.