Thoáng chốc đã đến ngày bầu cử phó giám đốc mới. Ngô Hà Nhi điền bừa một cái tên vào phiếu bầu.
30 phút sau đã có kết quả. Ngô Hà Nhi nghe kết quả thì sững người. Ngô Hữu Thành được bầu lên làm phó giám đốc sao? Cô quay qua nhìn lão thì đã thấy lão rơm rớm nước mắt rối rít cảm ơn mọi người. Cô cầm lấy bó hoa tươi đến bên lão:
- Chúc mừng phó giám đốc Ngô!
Hữu Thành nhìn cô cười nhếch mép:
- Cảm ơn!
Trở về phòng cô thu dọn bàn làm việc thân thương để chuyển qua chỗ của trưởng phòng. Tưởng mọi người nói trêu ai ngờ đâu mọi người bầu cô thật. Cô cảm thấy rất biết ơn cuộc sống đã đem đến cho cô thật nhiều thứ tuyệt vời, một gia đình hoàn chỉnh, một công việc tốt, những đồng nghiệp, bạn bè tốt và cả sự nghiệp cũng rất ổn định.
Tối hôm đó cô về nhà một cách bất chợt thì thấy bốn người ngồi ăn với nhau rất hạnh phúc. Có bố, có mẹ, có anh trai và có....Giang Mai? Sao chị Giang Mai lại ở nhà cô?
Cô xông vào trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Bố cô kéo ghế cho cô ngồi:
- Con gái yêu, sao con về bất ngờ vậy?
Cô giận dỗi:
- Mọi người có quan tâm, yêu thương gì con nữa đâu!
Mẹ cô lấy bát xới cơm cho cô:
- Đâu có đâu con gái! Bố mẹ vẫn là yêu con nhất!
Hữu Sinh hoà vào với nhịp điệu của vợ:
- Phải đó! Với bố mẹ, con là nhất!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thanh-phong-em-nho-anh-roi/2975276/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.