23:00 
Chuông báo tin nhắn vang lên, Hà Nhi với lấy điện thoại thấy dòng tin nhắn đã đến của Mặc Thanh Phong, cô vơ vội chiếc áo lông vũ treo trên giá lóc cóc xuống dưới nhà. 
Thấy anh đang ngồi trên bộ ghế đá ngay bờ hồ soạn thức ăn. Cô rảo bước thật nhanh đến bên anh. Nghe tiếng bước chân, anh ngước nhìn lên thấy cô, anh mỉm cười: 
- Em đến rồi! 
Cô ngồi kế bên anh: 
- Đêm đến lạnh quá! 
Anh đẩy một phần đồ ăn đến trước mặt cô, khói bay nghi ngút giữ tiết trời lạnh giá, mùi thơm của đồ chiên thoang thoảng ngầy ngậy làm cho bụng Hà Nhi reo lên, cô vui vẻ lấy đôi đũa dùng một lần mà cửa hàng đã cho gắp mì ăn ngon miệng. Cô hỏi anh: 
- Sao anh biết em ở đây? 
- Xem định vị. 
- Ồ. 
Cô ngó nghiêng tìm nước: 
- Mặc Thanh Phong, anh không mua nước sao? 
- Em chỉ bảo anh mua như vậy thôi mà? 
Cô chống nạnh nhìn anh: 
- Ông cố ơi, lần sau em bảo mua đồ ăn thì tinh ý mua nước giúp em! Anh không có tinh ý gì hết ạ! 
- Anh biết rồi! Ăn đi không nguội hết bây giờ! 
Ngô Hà Nhi thấy anh chỉ mặc một chiếc vest không mà lòng sót xa: 
- Mùa đông rất lạnh rồi đó, đi làm thì mặc ấm vào dùm em. 
- Anh biết rồi! 
Hai người nói chuyện qua lại một lúc thì đẫ hết số đồ ăn anh mang đến. Cô tạm biệt anh rồi đi về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thanh-phong-em-nho-anh-roi/2975274/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.