… Chàng có từng hối hận…
… Lưu Tô, ta thật lòng yêu hắn, huống chi nỗi khổ hắn phải chịu hôm nay đều do ta mà ra…
… Lưu Tô, nàng không hiểu, nếu lại mất đi hắn, ta cũng không thể sống một mình…
—–
Ám trần đưa hương, mắt say không thấy người.
Chốn nào rạng đông ve sầu gọi.
Nhạn bắc về tổ, diễm hồng xuân khắp vườn.
Thiên sầu bất giải phồn hoa ý.
Trống vắng tưởng niệm.
Ban ngày cuối thu, đình viện của Tiêu Dao Cư không huyên náo như đêm tối, chính là lúc thanh thanh tĩnh tĩnh.
Rẽ hai ba vòng, đường mòn khúc khuỷu, những cây phong trong Triều Hoàng các, nhẹ nhàng lá rơi, trải thảm đỏ dọc đường.
Lý Kính nằm trên ghế mềm bên cửa sổ, dùng chiếc lược ngà với hàng răng khít chải lông cho tiểu bạch hồ ngủ trên đùi hắn.
Tiểu hồ hơi cuộn mình, khuôn mặt toàn bộ giấu dưới móng vuốt.
Cái đuôi thỉnh thoảng phe phẩy mấy hồi.
Lý Kính cứ thế một lần lại một lần chải lông, không biết chán. Trong mắt đong đầy sủng ái.
“Nhìn chàng như vậy, người ngoài thấy còn dám không ngạc nhiên? Đây làm sao là một con hồ ly cho được, rõ ràng là tình nhân…” Bên cạnh một người thong thả thở dài, “Lý đại công tử đột ngột đổi tính, những nữ tử si tình ở thành Dương Châu này chắc sẽ khóc chết mất…”
Lý Kính cầm lấy tấm chăn len ở một bên, nhẹ nhàng phủ lên bạch hồ, ngẩng đầu cười nói: “Lưu Tô, nàng thừa biết ta đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-sinh/2433761/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.