Thời gian qua đi, chớp mắt lại tới tháng mười một bắt đầu vào đông.
Dương Châu thuộc Giang Nam, vốn là đông ấm, nhưng năm nay đặc biệt lạnh.
Sông cạn chảy chậm, vạn vật hanh khô.
Tiểu hồ thập phần sợ rét, cả ngày rúc gần lò sưởi mà ngủ, không thiết ăn uống.
Dần dần gầy đi.
Cái bụng tròn vo hõm xuống, màu lông cũng mất độ sáng.
Lý Kính nhìn mà nóng ruột, biến đổi đa dạng dỗ nó ăn gì đó, nhưng hiệu quả không rõ ràng. Có đôi khi bức bách dữ quá, tiểu hồ sẽ cào lẫn cấu, căn bản không cho hắn đến gần.
Lý Kính hai tay băng vải, thất bại ngồi trên ghế, than vắn thở dài.
Hôm nọ, tùy tùng phái ra ngoài khó khăn lắm mới mang về mứt quả mà Dương Châu mùa này không có, Lý Kính rất vui mừng. Hắn biết tiểu hồ thích ăn, bình thường dùng món này liền có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.
Hắn vội vã trở về phòng, tức khắc tỉ mỉ bày mứt quả lên khay, bưng đến bên tiểu hồ.
“Bảo bối nhi, ngoan, ăn chút đi.”
Tiểu hồ đang mơ màng ngủ, Lý Kính nhẹ nhàng bế nó lên, hôn hôn trán nó, cầm lấy một viên mứt mùi hoa quế lắc lắc trước mũi nó.
Tiểu hồ híp mắt, ngửi ngửi, sau đó quay mặt đi.
Lý Kính đổi mứt mùi khác tiếp tục dụ dỗ. Tiểu hồ lần thứ hai quay đi.
Lại dụ. Lại quay.
Giằng co nửa canh giờ, cuối cùng, tiểu hồ đơn giản vùi đầu, cuộn tròn, biểu thị triệt để không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-sinh/2433763/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.