“Ta rời bỏ hắn… Ngươi đã bắt ta rời bỏ hắn…” Lý Kính cúi đầu nhìn tiểu bạch hồ khép chặt hai mắt, trên mặt hiện lên một tia ý cười giễu cợt, “Ta đương nhiên phải buông tay.”
“Mặc Sinh, lúc đầu ta không cần ngươi, ngươi đuổi theo ta, trói buộc ta, mắng ta đánh ta, giờ ta cần ngươi, thế nhưng ngươi, lại không cần ta nữa… Nếu đã như vậy,” Lý Kính cắn chặt răng, duỗi cánh tay đưa tới, “Chúng ta nhất phách lưỡng tán!”
Hai tay nặng tựa ngàn cân, Lý Kính đau lòng khôn xiết, như bị người vô cớ xé thành hai nửa.
Thời khắc ly biệt này quả nhiên là vĩnh viễn chia ly, vô pháp gặp lại.
Nhớ người kia nhất tần nhất tiếu, nhất hỉ nhất nộ, tần tiếu vô luân, hỉ nộ vô thường.
Kể từ khi gặp mặt, hắn đã bị vờn đến quay cuồng. Đuổi qua đuổi lại.
Đến đến. Đi đi.
Rồi đột nhiên biến cố, biết làm sao cho được?
Trong miệng dần tràn ngập vị rỉ sắt.
Cổ họng tắc nghẹn, một bụng kích động chen chúc nhau trào tới đầu lưỡi, rồi thình lình đông lại.
Nơi thần thương. Nơi đoạn trường.
Nơi không có sinh cơ, đều thành con đường chết.
Lý Kính thật không biết mình lại dễ khóc như vậy, dĩ vãng thấy ai gạt lệ đều luôn khó hiểu, thậm chí chán ghét vì làm mất nhã hứng của mình.
Tầm hoan mua vui, ôn nhu trầm túy, làm sao trải nghiệm chân tình giả ý.
Đáng tiếc phàm nhân đều nếm ngũ vị đắng bùi, cho dù hắn là đường đường nam tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-sinh/2433759/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.