Chương trước
Chương sau
Nho nhỏ ngáp một cái, ta quyết định trở về ngủ —— đáng tiếc không thể như ý nguyện. Mới vừa đi không được hai bước, vị nữ tử y phục như lửa kia dường như kêu sợ hãi một tiếng, nháy mắt đến bên ta, một phen ôm lấy ta, thỉnh thoảng còn dùng mặt cọ vào ta.
“Ca ngươi xem, có mèo nè! Hảo đáng yêu nga!”
Ngô, nữ nhân này...... Thoạt nhìn thực nhỏ xinh a, sức trên tay sao lại lớn như vậy? Thật cho rằng ta không dám động đến ngươi nga! Ách...... Được rồi, coi ngươi là nữ nhân, hơn nữa bộ dạng không tồi, hảo nam không cùng nữ đấu, ta sẽ không so đo với ngươi. Cơ mà cơ mà, ta lạy ngươi, nhẹ tay một chút đi!
“Meo meo meo!!” Thân mình nhỏ bé của ta càng không ngừng vặn vẹo, rốt cục ta không thể nhịn được nữa, “bá” một đường cào qua. Đương nhiên, ta có nhẹ tay rồi.
“Nha!” Nàng hét lên một tiếng, buông lỏng tay đang giam cầm ta ra.
Nhân cơ hội này, ta ra sức nhảy lên, đáng tiếc tư thế rơi xuống đất thập phần bất nhã, đành phải gian nan lăn tròn, vội chạy nhanh về phía trước.
“Tử miêu! Dám cào bổn tiểu thư! Chán sống! Các ngươi đều ngây ngốc làm gì? Còn không bắt lại cho ta!” Hồng y nữ tử Đại tiểu thư tính tình phát tác, hổn hển hô to với tôi tớ chung quanh.
Ta cả kinh, dưới chân vừa trợt, thiếu chút nữa té ngã. Trong lòng kêu to xong rồi xong rồi, một bên hoảng hốt không nhìn đường chung quanh chạy tán loạn. Cuộc truy đuổi đáng sợ bắt đầu rồi, bàn tay to hiện lên bên này, chui vào dưới cái bàn bên kia, lách qua chân người này, phóng qua ngăn trở của người kia...... Thở hổn hển hư hư, ta không khỏi thấy may mắn là hai ngày trước đã luyện tập, bằng không nào có linh hoạt của hôm nay. Đáng tiếc ngày vui chả kéo dài, dưới một rống giận dữ của Đại tiểu thư sắp bão nổi, ta phanh lại một cái không kịp, ngã lên một người phía trước, đầu óc choáng váng. Người nọ xách ta lên, đến một độ cao khiến kẻ khác sợ hãi.
“Tử miêu! Ngươi xong rồi!” Đại tiểu thư cười đắc ý, đi đến trước mặt ta.
“Vân Dao, con mèo này chỉ sợ là sủng vật của Trầm tiên sinh, ta xem ngươi vẫn là không cần làm bậy cho thỏa đáng đi.” Người đang bắt lấy ta ra tiếng.
“Miao ” Đúng đúng đúng, Đường đại ca nói thật là có lý.
Đường Vân Dao vừa nghe không thuận theo, “Nhưng mà ca súc sinh này cào trầy da ta! Ngươi xem ngươi xem, làm người ta bị thương rồi!” Nói xong còn vươn tay, trên cổ tay tuyết trắng có một hồng ngân nhàn nhạt.
Ta phi! Cũng chưa rách da, thương gì mà thương!
“Coi như bỏ qua! Ngươi cùng một súc sinh so đo cái gì.” Đường Thiểu Trạch liếc ta một cái, tiếp tục nói: “Huống chi, mệnh Tiểu Quần còn trong tay Trầm tiên sinh, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.” Nói xong, đặt ta ở trên bàn.
Đường Vân Dao căm giận trừng mắt nhìn ta liếc một cái, lập tức túm tay áo Đường đại ca làm nũng: “Ca, sau khi trở về ta cũng muốn nuôi mèo ”
“Tùy ngươi.” Đối tượng bị làm nũng phất tay áo, ngồi xuống uống trà.
Nói thật ta sớm đã nghĩ đi tìm phụ thân hoặc là quay về giỏ rồi, nhưng mà, cái bàn này hảo cao a! Vốn ta có thể nhảy lên ghế trước, lại nhảy lên mặt đất. Vấn đề là, hiện tại quanh ta một tả một hữu hai tôn đại phật đang ngồi a! Một bên không để ý đến chuyện bên ngoài, nhắm mắt trầm tư. Một bên nhìn ta như hổ rình mồi, còn chưa hết hy vọng! Ta đương nhiên thực sáng suốt lựa chọn vị bên trái làm ván cầu.
Trộm ngắm Đường đại ca đang ra vẻ nhắm mắt dưỡng thần, so sánh khoảng cách chân y cùng mặt bàn. Ân, còn có thể, nhảy lên hẳn là không có gì quá. Tục ngữ nói, thiên hữu bất trắc phong vân [Gin: trời thình lình có gió thổi mây, hình như vậy, đại loại chỉ những sự việc bất ngờ]. Ngay khi ta nhảy lấy đà, chết tử tế không chết, họ Đường kia đột nhiên mở to mắt, làm trái tim nhỏ bé của ta bị dọa, thân thể mất thăng bằng, ta ngã sấp trên người y. Đường mỗ nhân thấy toàn bộ quá trình xấu mặt của ta, khóe miệng thực tự nhiên nhếch lên một độ cung. Ta có chút đề phòng từ trên đùi y đứng lên, xấu hổ “miao ” một tiếng, vừa mới chuẩn bị xoay người, đã bị y bắt lấy.
“Vân Dao, ngươi nói tẩu tử [chị dâu] của ngươi có thích mèo hay không?” Đường mỗ nhân một bên vuốt lông của ta, một bên nói.
“Không biết.” Đường Vân Dao lắc lắc đầu, hai mắt sáng rỡ nhìn ta, “Ca, ngươi cho ta sờ một chút thôi!”
Đường mỗ nhân đang chuẩn bị nói chuyện, lại bị phụ thân một tiếng “Liên Nhi” ngắt ngang. Ta quay đầu, thấy phụ thân cầm một bao dược đứng ở nơi đó, thần sắc thản nhiên. Bất quá, vì cái gì chung quanh có áp suất thấp a? Thân thể theo bản năng bật người đứng lên, chờ ta phục hồi tinh thần lại, ta đã chạy đến dưới chân phụ thân. Không biết vì cái gì, lại cảm thấy được phụ thân giống như đang tức giận.
Ta thực ngoan “miao ” một tiếng.
Phụ thân ôm lấy ta, không nhìn ánh mắt kinh dị của mọi người hôn hôn cái trán ta.
Ta nói, phụ thân, không cần như vậy đi? Người ta sẽ cho rằng ngươi không bình thường đó!
“Ta muốn mười phần nhân ngư lệ [nước mắt người cá Oo, thật ra qt còn dịch là cá ngừ =.=”].” Phụ thân đột nhiên nói.
“Mười phần?!” Hai người đối diện rõ ràng là một biểu tình bị hoảng sợ rồi.
“Cộng thêm một củ nhân sâm trăm năm.” Đôi môi của phụ thân hé mở, làm cho Đường gia huynh muội sắc mặt càng lúc càng khổ.
“Trầm tiên sinh, ngài cũng biết nhân ngư lệ trân quý thế nào, ngài thế này không khỏi quá ——” Đường đại ca vẻ mặt đau khổ, ý đồ khiến phụ thân đổi điều kiện.
“Ta hy vọng trong mười ngày sau nhìn thấy thứ ta muốn.” Phụ thân lạnh lùng không chừa nửa con đường sống.
Đường gia huynh muội liếc nhau, bất đắc dĩ, để lại câu “Mong rằng tiên sinh chiếu cố xá đệ nhiều hơn” liền không quay đầu lại đi mất.
Phụ thân bắt đầu ngao dược.
“Liên Nhi, xem ra, chuyến đi Nam Kỳ sơn của chúng ta phải đợi đến mùa xuân rồi.”
“Miao.” Ta không sao cả.
—————-
Trong nháy mắt, gần nửa tháng đã qua, mười phần nhân ngư lệ cùng một củ nhân sâm trăm năm phụ thân muốn đêm qua đã được đưa tới. Đường gia huynh muội ở bên đệ đệ một đêm, sáng sớm hôm nay liền vội vàng cáo từ. Phụ thân ngay cả dịch dung cũng chưa tới kịp tháo, chỉ nói với ta câu “Hôm nay để Liên Nhi khôi phục hình người” liền chui đầu vào phòng thuốc. Ta bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chán đến chết đi loạn quanh nhà. Đi đi đi, đi tới phòng bệnh trong nhà—— sương phòng của Đường Thiểu Quần Đường tiểu thiếu gia.
Cẩn thận nhảy lên giường, ta đi đến bên lổ tai cậu nhóc, xem xét xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt của nhóc ta.
Mấy ngày này phụ thân mỗi ngày cho y một chén dược, thỉnh thoảng còn châm cứu và vân vân, nhưng không thấy y tỉnh lại. Ba ngày trước còn sốt cao, cả người nóng bỏng, ta chỉ đứng xem cũng cảm thấy khủng bố. Nghe phụ thân nói là đến quỷ môn quan đi dạo một vòng, thiếu chút nữa không cứu trở lại được. Thật là đứa nhỏ đáng thương, từ nhỏ hai chân tàn tật không nói, thế nhưng còn bị bệnh nghiêm trọng như thế. Thật không hiểu cậu nhóc vài năm nay là sống thế nào? Không biết có bởi vì vậy mà dưỡng thành tính cách âm u gì đó hay không, hoặc là lưu lại ám ảnh trong tâm lý, sau đó từ nay về sau đi lên con đường không quay đầu được đại khai sát giới trở thành đại nhân vật phản diện ai ai cũng chửi rủa thì coi như xong [Gin: Liên nhi vẫn nhiễm tiểu thuyết quá rồi =.=”]. Phụ thân nói nhóc ta hai ngày sau sẽ tỉnh, tuy rằng ta nhìn đoán không ra y có dấu hiệu chuyển tỉnh gì, bất quá phụ thân nói thì tuyệt đối đúng.
Bỗng nhiên một tiếng rên rỉ ngắn ngủi cắt ngang suy nghĩ miên man của ta. Ta đột nhiên đứng lên, thấy đôi mắt tối đen trên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay to của tiểu nam hài bên người đã muốn mở ra.
Nha? Đã thức rồi sao? Ta vừa rồi còn chuẩn bị cầu nguyện trước khi phụ thân trở về thì khoan hãy tỉnh mà......
Đôi mắt tối đen còn phủ một tầng hơi nước, chớp vài cái, cho đến khi thanh minh lại tràn ngập kinh ngạc, muốn đứng dậy lại phát hiện thân thể suy yếu dị thường, nháy mắt đâu đâu cũng thấy hoang mang.
“Miao......” Ta không khỏi tâm sinh thương hại, theo bản năng an ủi y.
Nhìn y trong phút chốc buộc chặt thân thể, thần tình hoảng sợ quay đầu nhìn ta chằm chằm, hiệu quả hiển nhiên không lý tưởng chút nào.
Có lẽ phát hiện ta chỉ là một con mèo, mà không phải thứ khác có thể uy hiếp đến an toàn của cậu nhóc, y rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, lại cười cười xin lỗi ta.
Thật sự là thiếu gia gia giáo tốt đẹp nha! Xem ra tàn tật ngày trước cùng ốm đau ngày sau cũng không làm y lâm vào âm u.
Y lập tức dời tầm mắt, giống như đang tích tụ lực lượng im lặng một lát, mãnh liệt quay qua quay lại. Ta hoảng sợ, ở một bên gọi tới gọi lui, muốn cho y im lặng nằm chờ phụ thân đến, đáng tiếc ta hiện tại nói không được tiếng người. Y giống như phi thường muốn ngồi dậy, bất quá cuối cùng lực bất tòng tâm, lúc phát hiện như thế nào cũng không động đậy được hai chân, trong mắt hiện lên tuyệt vọng, cuối cùng thở hổn hển hư hư nằm tại chỗ.
Ta càng thêm tội nghiệp cậu nhóc.
Y nghỉ ngơi trong chốc lát, giật giật cái miệng nhỏ nhắn không hề có huyết sắc. Thanh âm rất là khàn khàn: “あの, すみません. 誰がいませんか? [ Thực xin lỗi, xin hỏi có ai ở đây không? ]”
A? Ta ngẩn ngơ, đại não nhất thời phản ứng không kịp. Y, y nói không phải là Hán ngữ đi?
“すみません [Xin lỗi] ——” Y còn muốn nói cái gì đó, lại chỉ nói được một nửa, đó là một trận họ tê tâm liệt phế.
“Miao miao!” Đừng có nói nữa!
Ta một bên gấp đến độ giậm chân, lại chỉ có thể lo lắng suông.
Y vẫn đang ho khan, nhìn giống như muốn ho văng cả phổi ra ấy.
Ta nghe mà nhíu mày, đành phải đi qua liếm liếm mặt y tỏ ý an ủi.
Vừa mới, nếu ta không có nghe sai, y nói chính là Nhật ngữ. Nhưng mà, này căn bản không có khả năng a! Thế giới này có Nhật Bản sao? Hoặc là nói, thế giới này có nơi nói Nhật ngữ sao? Cho dù là có, nhưng y đường đường là Đường môn tiểu thiếu gia a! Đều là người Trung Quốc, như thế nào nói Nhật ngữ mà? Đừng nói cho ta biết là chủng tộc che dấu gì đó nha—— đó là võng du [Gin: là thể loại xuyên từ đời thường vào game thì phải]! Cũng đừng nói cho ta bởi vì cha hoặc nương của y là nói Nhật ngữ đi —— Người sống bên cạnh y đều rõ ràng nói Hán ngữ mà, nào có mở miệng nói Nhật ngữ chứ? Như vậy, còn có một khả năng. Đường tiểu thiếu gia đã chết, mà y giống như ta, là xuyên qua tới! Nếu là như thế này ta sẽ hắc tuyến —— đây là người thứ mấy? A? Ở đây xuyên qua như thế nào tiện như vậy a! Này cũng không khỏi giá quá rẻ đi? Trong cuộc sống của ta cũng đã xuất hiện 3 người [kể cả bản thân]! Như vậy còn tăng tiếp a! Hơn nữa lần này cư nhiên xuất hiện người ngoại quốc! Cứ thế này, thế giới này không phải là lộn xộn sao? Ngẫm lại cảnh người Trung Quốc đầy đường nhưng lại nói đủ loại ngoại ngữ đi! Đó là quỷ dị có hạng a!
Không nên không nên, ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì chứ! Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là kêu phụ thân đến mới đúng đi? Y cứ ho như vậy phụ thân chẳng phải là bó tay? Kia chắc phải đập bể chiêu bài a!
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, ta đang chuẩn bị đi gọi nhân, phụ thân đã vào rồi.
“Liên Nhi, ta còn nơi nơi tìm ngươi, hóa ra ngươi chạy đến chỗ người này.”
“Miao!” Ta gọi một tiếng, nhắc nhở hắn người bệnh đã tỉnh.
“Nga? Tiểu công tử đã tỉnh chưa?” Phụ thân ngồi xuống ở bên giường.
Ta lại sốt ruột, chỉ sợ người này nói một câu Nhật ngữ phụ thân nghe không hiểu, kia sẽ phiền toái.
Thiếu niên trên giường nhìn chằm chằm phụ thân một lát, nói một câu khiến người khác kinh ngạc: “Nơi này...... Nơi này là chỗ nào?”
Đương nhiên, bị kinh hãi chỉ có ta.
Y y y...... y không phải là người Nhật Bản sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.